Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 1507: Chương 1503. Bất Tường Chi Thạch xảy ra dị biến

Chương 1507: Chương 1503. Bất Tường Chi Thạch xảy ra dị biến

Đùng!

Ngay lúc các đại thế lực đạo thống đang ào ào suy đoán chuyện này thì ở sâu trong Côn Sơn cách Côn Ô thành không xa bỗng truyền đến tiếng vang nặng nề.

Âm thanh kia giống như tiếng trống lớn vang lên, phá vỡ thời không và tuế nguyệt, lại thật sự giống như một trái tim đang nhảy nhót, khiến cho tim của tất cả tu sĩ nghe được đều không khỏi đập nhanh đến phát run, thần hồn cũng sắp rời khỏi thân thể bay ra ngoài.

Côn Sơn lại truyền đến dị động, ô quang vọt lên đầy trời, lập tức bao phủ toàn bộ thiên khung, thậm chí quan sát từ xa người ta còn tưởng màn đêm đang buông xuống nơi đây.

Ở bề mặt khối Bất Tường Chi Thạch từng bị tiên tổ của Hoàn Tây thánh địa vác ra khỏi Côn Sơn cũng có sương mù màu đen đáng sợ tràn ra, mang theo ma tính nồng đậm, cho dù là tu sĩ có tu vi cao thâm cũng không dám tùy tiện tới gần.

Có thể nói nó là khối Thần thạch được quan tâm nhất trong Thất Đại Thần Thạch.

Bất Tường Chi Thạch còn chưa hiện thế, vẫn luôn bị Thành đạo khí trấn áp nhưng dường như lúc này ngay cả Thành đạo khí cũng không thể trấn áp được nó nữa.

Bên ngoài khối thạch có ngàn vạn tia ma khí hắc sắc đang tràn ngập đan xen lẫn nhau, nồng nặc đến mức tất cả mọi thứ trong phạm vi trăm dặm quanh nó đều hóa thành hắc ám.

Cảnh tượng khác thường như thế khiến rất nhiều tồn tại cổ lại bình thường phụ trách trấn thủ khối thạch này đều vô cùng thận trọng không dám khinh thường.

Mà ngay lúc đó trong Côn Ô thành, ở trụ sở của Đạo Thiên Tiên Cung.

Trong một tòa cung điện cực kỳ rộng lớn, một nữ tử bạch y đang xếp bằng trên bồ đoàn, nhắm chặt hai mắt, vẻ mặt tựa hồ có chút đau đớn, mày chau lại.

Giữa mi tâm của nàng có một phù văn cực kỳ thâm ảo cổ xưa đang lập lòe phát sáng, phản chiếu ra hư vô, vận mệnh, tuế nguyệt và các hỗn tạp chi ý.

Cả người nàng giống như được ngọc thạch điêu khắc ra, da thịt óng ánh trong suốt, có vẻ thánh khiết cùng xuất trần nhưng lại toát lên một loại cổ kính tang thương bôn ba năm tháng cùng với sự bất hủ.

Khí tức của nàng khi thì cường thịnh, khi thì uể oải, vẻ mặt cũng khi thì đau đớn, khi thì bình tĩnh.

Rất nhiều biến hóa xuất hiện trên thân thể nàng.

“Ta là ai?”

Trong cung điện hoàn toàn yên tĩnh, chỉ có quang huy lập loè đan xen.

Nữ tử bạch y tựa như tỉnh lại từ trong một giấc an nghỉ vĩnh hằng, thần sắc có chút mê man và mơ hồ, sau đó dần dần trở nên bình tĩnh và rõ ràng.

Nàng cảm giác trong đầu của mình vô cùng hỗn loạn, giống như một mảng hỗn độn mờ mịt không rõ tràn ngập đủ loại cảnh tượng mang màu sắc sặc sỡ.

“Ta là Vận Mệnh đại tế ti, chấp chưởng Vận Mệnh Hư Vô, bôn ba Tuế Nguyệt trường hà, thôi diễn quỹ tích cố định của Tiên Cung…”

“Ta cũng là Tiêu Nhược Âm.”

Cuối cùng, tất cả những hình ảnh đều đang hội tụ, ngưng kết thành một điểm sáng.

Nữ tử bạch y bình tĩnh lại, trong ánh mắt như có ngàn vạn quang cảnh đang loé lên, đó là rất nhiều mảnh vụn bàng bạc hỗn loạn.

Nàng nhẹ giọng tự nói, phù văn ngay chỗ mi tâm càng thêm rực rỡ chói mắt, giống như một vầng thái dương bỏng mắt đang hiện lên, cuối cùng lại dần dần trở nên yên ắng.

Cả người nàng càng lúc càng trở nên mờ ảo hư vô.

Không gian xung quanh chập trùng bất định, có hàng tỷ đường cong thần bí đan xen, không biết từ vĩ độ nào vọt tới.

Đó là một sức mạnh huyền diệu không cách nào tưởng tượng nổi, dính líu đến thời gian, không gian, thậm chí là vận mệnh.

Một lượng lớn mảnh vỡ ký ức hiện lên tại chỗ sâu trong thần hồn của nàng, giống như một chiếc hộp đã bị phủ bụi rất lâu mà chưa được mở ra, từng cảnh tượng trông như những bức họa xuất hiện.

Đột nhiên Tiêu Nhược Âm than nhẹ một tiếng đứng dậy nói: “Đây là nghiệt duyên sao? Hay là nhân quả thuộc về ta?”

Nếu Tiên Cung không sụp đổ, kỷ nguyên đã không sụp đổ.

Không có bất cứ điều ngoài ý muốn nào thì bây giờ chắc là nàng đang ở trong Vận Mệnh thần điện, chịu trách nhiệm trông coi những thứ nên trông coi.

Thế nhưng Tiên Cung đã sụp đổ, ngay cả đoạn kỷ nguyên đó cũng trở thành cấm kỵ, được mai táng trong Tuế Nguyệt trường hà.

Hàng tỷ kỷ nguyên ung dung trôi qua, ngay cả nàng cũng không thoát khỏi nhân quả vận mệnh cố định kia.

“Giống như con cá vĩnh viễn không có khả năng rời khỏi dòng nước, ta cũng khó mà thoát khỏi vận mệnh thuộc về chính mình.”

Chỉ có chính nàng mới có thể hiểu được lời nói của chính mình, trong lúc nhất thời thần sắc nàng lộ vẻ cực kỳ phức tạp.

Trước mặt Tiêu Nhược Âm có ngàn vạn đường cong hiện lên, một số mang theo ngân quang lập loè, một số đen như mực lại có một số vàng nhạt như kim… Thế nhưng mặc kệ là loại nào thì chúng cũng đều tản ra hào quang chói mắt, chiếu rọi toàn bộ cung điện.

Phía sau những Vận Mệnh chi tuyến này đều kết nối với những người khác cùng với nhân quả hòa cùng bọn hắn.

Nàng vươn tay ra định chạm vào những đường cong này.

Ong!

Một khắc sau, bàn tay của nàng xuyên qua. Những đường cong này cũng dần dần trở nên mơ hồ, tiếp đó ào ạt đứt gãy, cuối cùng quy về hư vô như thể chưa từng xuất hiện.

Vận Mệnh Hư Vô, phàm là những Vận Mệnh chi tuyến bị nàng chạm phải, cuối cùng đều sẽ biến thành hư vô giống như bây giờ.

Điều này cũng là sự thần dị của Vận Mệnh Hư Vô Giả, hết thảy những thứ có liên quan đến vận mệnh đều khó mà ứng nghiệm trên thân người.

Thậm chí cũng rất khó giao nhau.

Chỉ cần Tiêu Nhược Âm muốn, nàng có thể khiến cho tất cả những người nhận ra nàng trên thế giới này đều quên lãng nàng.

Như thể nàng đã biến mất khỏi nhân gian, bất cứ những vết tích có liên quan đến sự tồn tại của nàng đều sẽ dần dần phai nhạt.

Tuy nhiên ở thời điểm này, lại có một sợi Vận Mệnh chi tuyến cực kỳ chắc chắn, cũng không biến thành hư vô như những Vận Mệnh chi tuyến khác.

Dường như sợi Vận Mệnh chi tuyến này đã kết nối xuyên qua Tuế Nguyệt trường hà, không biết dọc theo vĩ độ nào để đến được kỷ nguyên này.

Hết chương 1507.
Bạn cần đăng nhập để bình luận