Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 1376: Thật là đáng thương

Chương 1376: Thật là đáng thương

“Thứ ta bảo vệ là Thiên Lộc thành mà sư tôn ta để lại, không có bao nhiêu quan hệ với Bát Hoang thập vực cả.”

Đôi mắt Thiên Lộc Huyền Nữ trong suốt lấp lánh, nghe vậy thì nhìn qua hắn, lắc đầu nói.

Nàng cũng mơ hồ tâm tư của bản thân hiện giờ.

Trước lúc này, nàng hoàn toàn không nghĩ tới rất nhiều tộc đoàn xưa nay đoàn kết cùng chống chọi với thượng giới mà ở thời điểm này lại bỏ thành mà chạy, không để ý tới Thiên Lộc thành.

Khiến cho nàng rất thất vọng, lại thở dài.

Nàng cũng không có oán hận những tộc đàn kia, dù sao sống chết của Thiên Lộc thành không có quan hệ với bọn hắn.

Sau khi bọn hắn đào tẩu vẫn còn rất nhiều nơi để cả tộc đi nhưng Thiên Lộc thành lại không giống như vậy, thành phá người vong, người trốn thành phá.

Ngoại trừ nàng, thế gian này sẽ không có người thứ hai để ý tới Thiên Lộc thành như vậy.

“Thật là đáng thương…”

Cố Trường Ca cười nhạt một tiếng, đưa tay chạm vào dung nhan ngọc ngà của nàng: “Nếu không có ta, ngươi dự định bảo vệ Thiên Lộc thành như thế nào?”

Tuy thực lực của Thiên Lộc Huyền Nữ cường đại nhưng cuối cùng cũng chỉ là Kẻ thành đạo, nhiều nhất có thể chống lại mấy vị cùng cảnh của thượng giới.

Mà một khi Thiên Lộc thành bị phá, các tộc đàn của Bát Hoang thập vực rời đi thì nàng nhất định sẽ lâm vào hoàn cảnh gian nan, hoặc là liều chết cố thủ, cùng bị hủy diệt với Thiên Lộc thành hoặc là cũng bỏ chạy.

Nhưng nghĩ đến tính cách của nàng thì chắc là cuối cùng cũng sẽ liều chết cố thủ.

Thiên Lộc Huyền Nữ rũ mắt xuống, tựa hồ có chút buồn bã vô cớ, nói: “Không có cách nào cả! Không bảo vệ được Thiên Lộc thành mà sư tôn đã để lại cho ta!”

Nếu lựa chọn quy hàng thượng giới, đến lúc đó không chỉ có nàng mất mạng mà e là ngay cả Thiên Lộc thành cũng hóa thành một đống phế tích.

Cho nên cũng không thể nói là may mắn hay là bất hạnh.

Giống như bây giờ, tất cả thế lực đạo thống đều biết nàng là người của Cố Trường ca cho nên cho dù có công phá Thiên Lộc thành cũng sẽ không dám trắng trợn chém giết hay hủy diệt.

“Ta nghĩ sư tôn ta trên trời có linh thiêng thì e rằng cũng không nghĩ tới cuối cùng ta lại phụ thuộc vào một nam nhân ở trên thượng giới, lúc này mới có thể bảo vệ được Thiên Lộc thành.”

Khóe miệng Thiên Lộc Huyền Nữ nhếch lên nụ cười nhàn nhạt, nói không rõ là tự giễu hay là thở dài.

“Vây ngươi có thể cảm thấy là may mắn khi đã gặp ta.” Cố Trường Ca cười nhạt một tiếng.

Hai mắt Thiên Lộc Huyền Nữ lấp lánh, khuôn mặt trắng nõn mịn màng, da như mỡ đông, lộng lẫy động lòng người, nhẹ giọng ‘dạ’ một tiếng, bỗng nhiên lao tới ôm lấy cánh tay của hắn.

Trong nháy mắt, nửa tháng trôi qua rất nhanh.

Tòa Thiên Lộc thành nào đó mưa bụi mịt mờ, trận văn phủ khắp các lầu các, hai thân ảnh ngồi đối diện nhau.

Chính là Lâm Vũ và Tống Thiền nhưng vẻ mặt bây giờ của Lâm Vũ có chút ngưng trọng, nhìn chằm chằm vào Tống Thiền trước mặt, trầm giọng nói: “Lấy được vật kia hay chưa?”

So với Lâm Vũ ngưng trọng thì Tống Thiền lại bình tĩnh thờ ơ hơn rất nhiều.

Nghe vậy nàng gật đầu nói: “Lấy được rồi nhưng hạch tâm trận pháp của Thiên Lộc thành có tổng cộng tám chỗ, trước mắt ta chỉ có thể lấy một chỗ ra thôi, bảy chỗ khác nếu động vào thì sẽ dẫn tới sự chú ý của người khác.”

Dựa vào thân phận Thiên Lộc Huyền Nữ của nàng thì cũng phải vô cùng cẩn thận, không dám tạo ra động tĩnh lớn.

Nói xong, nàng lấy trong tay áo ra một hộp đồng đặc thù từ chỗ Phong trấn thần bí chi vật, một loại mênh mông chi ý từ trong đó truyền ra, từng tia từng tia chảy xuôi ra theo những khe hở, lập lòe nắng sớm, vô cùng mơ hồ nhưng lại rất chói mắt.

“Chỉ lấy có một cái?”

Lâm Vũ khẽ nhíu mày nhưng vẫn thở phào một cái, nói: “Một cái cũng được, nếu đã như vậy thì chuyện này không nên chậm trễ, chúng ta đi thôi.”

Hắn cảm thấy rằng đối với Cố Trường Ca mà nói thì một cái hay nhiều cái hạch tâm trận pháp cũng không có ý nghĩa gì lắm.

Bởi vì chỉ cần một chỗ nào đó trên trận pháp đại trận của Thiên Lộc thành xảy ra vấn đề đều có thể khiến toàn bộ đại trận dịch chuyển, xuất hiện chuyện không may.

Vẻ mặt Tống Thiền có chút phức tạp nhìn hắn, nói: “Dựa theo lời ngươi nói mà làm thì ta thực sự có thể gặp được sư tôn sao?”

Mặc dù nàng biết rõ việc Lâm Vũ làm nhất định có tâm tư bên trong nhưng bây giờ, bên trong Thiên Lộc thành hôm nay rất nhiều thế lực tộc đàn đã mục nát tới mức nào.

Cho dù bọn họ cùng cả tính mạng đi thủ hộ hết thảy những thứ này thì e là kết quả cũng không chiếm được bất kỳ một thanh danh tốt nào, còn có thể bị các thế lực tộc đàn trách mắng.

Cho nên chẳng bằng quyết định theo sư tôn.

Trên mặt Lâm Vũ hiện lên vẻ tự tin, nói: “Ngươi yên tâm đi, những ngày này ta đã sắp xếp đường lui tốt nhất cho chúng ta, từ truyền tống tế đàn rời đi liền trực tiếp đến Vô Uyên giới.”

“Sau khi tới đó ta có biện pháp để liên lạc với Cố Trường Ca”

Hắn còn chưa quên trước đây Cố Trường Ca đã lưu lại ấn ký kia trong đầu hắn.

Nghe hắn nói tự tin như vậy thì Tống Thiền cũng yên lòng gật đầu. Bây giờ ở Thiên Lộc thành, nàng và Lâm Vũ chỉ là thế hệ trẻ tuổi, cũng không nổi bật khiến người khác chú ý.

Sau đó hai người âm thầm rời khỏi lầu các, một đường ẩn thân chạy tới chỗ tế đàn.

Mà trên tường thành Thiên Lộc thành, bây giờ các Chí cường giả của các tộc đàn còn lưu lại hiện thân đứng sừng sững trên đó, khí huyết bành trướng, giống như biển cả mà chập chùng, trên thân được bao phủ bởi hỗn độn khí, dự định chủ động hướng về phía thượng giới khởi xướng ước chiến cho dù bọn hắn biết rõ một trận chiến này không hề có phần thắng.

“Bất kể như thế nào thì sau ngày hôm nay, chúng ta liền có lý do chính đáng để rút lui.”

“Đã như thế thì không ai trách được chúng ta cả.”

Mấy tồn tại cổ lão đàm luận với nhau, mang theo sự tự tin và cười lạnh đã sớm tính toán kỹ chuyện này nhưng đều là giao lưu thông qua thần niệm, dư âm mênh mông hiện ra giữa thiên khung, lộ ra sự khủng bố tựa như là vương dương.

Hết chương 1376.
Bạn cần đăng nhập để bình luận