Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 770: Ta sẽ bắt nạt ngươi cả đời

Chương 770: Ta sẽ bắt nạt ngươi cả đời

Cố Tiên Nhi liếc mắt nhìn thần sắc tự nhiên của Cố Trường Ca, đột nhiên nàng cảm thấy có chút bối rối. Tuy nhiên khuôn mặt nàng vẫn duy trì vẻ thanh lãnh, bình tĩnh.

"Ở trước mặt ta ngươi không phải giả bộ. Ngươi căn bản là không liên quan gì đến tiên khí bồng bềnh kia."

Cố Trường Ca tùy ý cười, phá vỡ sự yên lặng giữa hai người.

"Ta không giả bộ…"

"Ngươi cười cái gì?" Cố Tiên Nhi tức giận trừng mắt nhìn về phía hắn.

Chỉ khi ở trước mặt Cố Trường Ca thì nàng ta mới không thể giữ được bình tĩnh giống như bình thường. Lần nào tâm cảnh của nàng bị hắn làm cho xáo trộn.

"Ta cười vì khả năng gây họa của ngươi thật sự rất mạnh.”

"Ta chỉ mong sao ngươi an phận một chút, đừng đem lại phiền phức cho ta nữa."

Cố Trường Ca tìm một chiếc ghế đá rồi ngồi xuống, trên tay bưng lên chén trà, bắt đầu uống.

"Ta không cần ngươi lo."

Khuôn mặt của Cố Tiên Nhi lộ ra vẻ ghét bỏ. Sau đó vừa nhìn thấy cử động của hắn thì khuôn mặt nhỏ nhắn trắng như gốm sứ thượng hạng không tì vết của nàng ta dâng lên sự giận dữ: "Ngươi mau đặt chén trà kia xuống. Ta đang uống dở mà."

"Thảo nào lại khó uống như vậy."

Cố Trường Ca lạnh nhạt nói rồi uống ngụm trà một cách tự nhiên. Sau đó hắn đặt chén xuống: "Có phải ngươi tức giận rồi không?"

"Ngươi mới phát hỏa thì có."

"Ta nghĩ ngươi chính là muốn uống trà mà ta đang uống dở!"

Cố Tiên Nhi hừ một tiếng, ánh mắt lạnh lùng, trong lời nói cũng lạnh lẽo như những viên đá nhỏ, lạnh đến bức người, nhưng càng thể hiện sự giận dữ và xấu hổ.

Dù sao, nàng không ngờ Cố Trường Ca lại uống chén trà mà nàng ta đang uống dở.

Lại còn nói là khó uống nữa chứ?

"Khó uống."

Cố Trường Ca lắc đầu, lặp lại một lần nữa, thần sắc ra vẻ tự nhiên.

"Chiếm được tiện nghi như vậy còn ra vẻ."

Dáng vẻ của Cố Tiên Nhi lãnh nhược băng sương, vụt một tiếng đã rút trường kiếm ra khỏi vỏ:

"Đi ra, đừng có ngồi ghế của ta nữa."

Cố Trường Ca nhịn không được bật cười: "Ngay cả ghế cũng không cho ta ngồi, vậy ngươi gọi ta từ xa tới đây là để ta tay không bắt sói sao?"

"Cố Tiên Nhi, ngươi hẳn là thật sự cho rằng ta đã chiếm được tiện nghi tốt như vậy sao?"

"Lần trước ngươi chiếm tiện nghi của ta, ta còn chưa tìm ngươi tính sổ."

Nghe nói như thế, sắc mặt của Cố Tiên Nhi rốt cục không kềm được, tức giận vung ngọc quyền lên: "Cố Trường Ca, tại sao ngươi lại vô sỉ như vậy. Nói mà không biết xấu hổ, rõ ràng chính ngươi chiếm được đại tiện nghi."

"Ồ? Ta chiếm tiện nghi gì chứ? Ngày nào cũng phải đi giải quyết phiền phức cho ngươi."

"Vẫn còn chê ta chưa đủ nhiều việc hay sao?"

Cố Trường Ca nói bằng giọng phong khinh vân đạm, rồi bỗng nhiên đứng dậy, từng bước tiến đến gần nàng.

Oanh!

Cố Tiên Nhi cảm giác một luồng uy áp đáng sợ đi tới, giống như tinh hà mênh mông rộng lớn đang đổ sập xuống.

Lại làm cho nàng không dám nhúc nhích một chút, chỉ có thể ngơ ngác nhìn Cố Trường Ca đi tới.

"Ta mặc kệ, dù sao phiền phức của ta đều là do ngươi mang tới!"

"Ô ô oa…ngươi muốn làm gì…"

Cố Trường Ca cười, đưa tay ra nhéo mũi nàng: "Ngươi cho rằng ta muốn làm gì?"

"A a a, ta muốn liều mạng với ngươi!"

Cố Tiên Nhi cảm thấy vô cùng khó thở, ủy khuất dâng lên trong lòng.

Ủy khuất lại hoàn ủy khuất.

Nhưng nếu như thật sự phải động thủ, nàng ta sẽ đánh không lại Cố Trường Ca, kết quả hay là bị hắn đánh bay bằng một chưởng.

"Cố Trường Ca, ta cho ngươi cũng biết, đừng có bắt nạt con gái nhà lành."

"Vậy ta sẽ bắt nạt ngươi cả một đời."

Cố Trường Ca cười, ngắt lời nàng, nhìn thấy nàng ta muốn chạy thoát, nắm lấy thanh kiếm trong lao tới muốn chém hắn.

Đúng lúc đó thân ảnh của hắn bay về phía sau, ngay lập tức đã xuất hiện ở trên mái hiên phía xa. Sau đó thân ảnh lại vút qua như một cái lá kinh hồng, nhìn không thấy tung tích đâu nữa.

Cố Tiên Nhi nhìn Cố Trường Ca biến mất không thấy gì nữa rất tức giận. Cuối cùng chỉ có thể một mình tức giận đến phát điên trong đình viện.

"Ta biết ngay Cố Trường Ca hắn không có ý gì tốt mà."

"Ai muốn ngươi bắt nạt cả một đời?"

Nàng ta bắt đầu lầm bầm một mình, cuối cùng phát ra một tiếng “hừ” từ mũi: "Hừ, nghĩ hay lắm."

Chuyện Tử Dương Thiên Quân bắt cóc Thanh Tiểu Y rất nhanh đã được lan truyền khắp Thanh Long cổ quốc. Thậm chí còn truyền đến tận khu vực thí luyện tựa như địa chấn, dẫn phát sóng to gió lớn.

Biết được tin tức, tất cả các thiên kiêu lẫn các tu sĩ đều bị khiếp sợ, không thể nào tin được.

Bởi lẽ ai dám nói lung tung về chuyện như vậy?

Nếu như nói không chứng cứ thì cũng chính là đồng phạm hãm hại người khác.

Dù sao Tử Dương Thiên Quân cũng không phải người bình thường. Hắn nằm trong danh sách đệ tử của Chân Tiên thư viện, từng đứng đầu ở thượng giới, lại là cổ đại quái thai của Tử Phủ. Một tin đồn như thế này không khác nào xúc phạm đến mức bức chết hắn. Như thế thì sau khi đắc tội với Tử Dương Thiên Quân, người bình thường còn có thể sống sót sao?

Nhưng rất nhanh sau đó, nhưng lưu ảnh thạch có từ lúc các vị trưởng lão điều tra đã được truyền ra mọi nơi, từ những cửa hàng nhỏ đến các phường thị, dẫn tới việc rất nhiều thiên kiêu tới tranh giành, cướp đoạt.

Nếu người sáng suốt thì sẽ ngay lập tức nhận ra lưu ảnh thạch có phải bị làm giả hay không.

Cho nên sau khi những ghi chép trong đó được truyền đi, khắp nơi đều yên lặng, hoàn toàn tĩnh mịch.

Kể cả là thiên kiêu trẻ tuổi hay là những tu sĩ đang háo hức tham gia náo nhiệt đều cảm thấy sau lưng lạnh lẽo, rùng mình một cái.

Chỉ cần suy nghĩ một chút thì sẽ phát hiện việc này gần như đã là sự thật không thể sửa đổi.

Rõ ràng là người thần bí bắt đi Thanh Tiểu Y đã sớm có kế hoạch từ trước.

Nếu như không phải bởi vì Thanh Phong có được loại thần khí như Chưởng Thiên Bình thì hắn sớm đã thịt nát xương tan, hình thần câu diệt dưới một chưởng kia.

Ai ngờ được mọi chuyện lại xảy ra như thế?

Chỉ có thể nói đây là tạo hóa trên người!

Hơn nữa, cũng chính nhờ có Chưởng Thiên Bình mà cuối cùng mọi người mới tìm ra được dấu vết để lại, tạo dựng lại tình huống lúc ấy nhờ vào thần uy của Chưởng Thiên Bình.

Nói gì đi nữa thì ngoại trừ Tử Dương Thiên Quân ra thì còn ai có lực lượng Hồng Mông nữa?

Nếu có người được sở hữu thiên phú như thế thì chắc chắn cũng không phải hạng vô danh.

Chưa nói gì đến việc lực lượng Hồng Mông vô cùng hiếm thấy, cho dù là vạn cổ cũng khó có thể tìm được.

Qua nhiều năm như vậy, cũng chỉ có một mình Tử Dương Thiên Quân là được sở hữu loại thiên phú này thôi.

Tin tức này tạo thành oanh động thật sự quá lớn.

Hết chương 770.
Bạn cần đăng nhập để bình luận