Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 1526: Kính rượu

Chương 1526: Kính rượu

"Sơ Nguyệt...."

Giang Thần cúi đầu uống rượu một cách đầy khí chịu, tâm tình càng trầm thêm.

Hắn có thể thấy được, dù Cơ Sơ Nguyệt lúc này ăn mặc xinh đẹo động lòng người, nhưng nếu so với trước kia thì khác nhau rất nhiều, mất đi phần linh động vốn có, nay cứng nhắc hơn nhiều.

Tựa như tinh linh trong núi nay đã gãy cánh, khó mà bay lượng tự do như xưa nữa.

Qua đây có thể thấy Cơ Sơ Nguyệt trong thời gian gần đây cũng không vui vẻ gì.

Giang Thần khó mà không đau lòng.

Đối với Cơ Sơ Nguyệt thì hắn cũng có hảo cảm, từ lần gặp nhau ở Tử Sơn trước thì hắn đã biết nữ nhân thông minh hoạt bát này không phải người xấu.

Dù cho lúc ở Tử Sơn ca ca của nàng ra tay hãm hại hắn cũng vậy, lần đó chỉ là bất đắc dĩ.

Khoảng thời gian trước Cơ Sơ Nguyệt còn đến nhắc nhở hắn, nói rằng ca ca của nàng đã biết thân phận thật của hắn, dặn dò hắn cẩn thận.

"Tiểu Thần tử, có chuyện gì thế?"

Ngưu Điền thấy thần sắc của hảo hữu mình không ổn, dò hỏi một tý.

Giang Thần thở dài trong lòng, ánh mắt chỉ nhìn vào Cơ Sơ Nguyệt, nói nhỏ, "Nữ tử trước mắt kia là bằng hữu của, ta muốn cứu nàng."

Ngưu Điền giật mình, tuy hắn chưa từng thấy Cơ Sơ Nguyệt nhưng hắn vẫn có thể đoán được thân phận của nàng.

Giang Thần có thể quen nàng?

"Ta thấy nàng cũng có vẻ ổn mà? Vì sao ngươi lại muốn cứu nàng?"

Nhưng hiện tại hắn cũng không tiện hỏi thăm việc hai người quen biết như thế nào, chỉ hỏi vì sao Giang Thần lại muốn cứu Cơ Sơ Nguyệt thôi.

"Ngươi không hiểu, nàng bây giờ không vui vẻ một tý nào, như một chú hoàng yến bị giam trong lồng vậy, không có một tý tự do."

Giang Thần thở dài, cảm giác được ánh mắt của nàng ảm đạm vô cùng, còn đâu vẻ linh động mà hắn từng biết, như một tù nhân đang bị giam cầm vậy.

"Vậy ngươi định làm gì? Yên tâm, chỉ cần ngươi muốn thì ta sẽ giúp ngươi."

Ngưu Điền trầm mặc, sau đó hỏi tiếp.

Trong lòng Giang Thần hơi xúc động, sau đó nói nhỏ, "Ta cũng không biết phải làm như thế nào, chỉ có thể xem xét tình huống thôi, ta nghĩ Sơ Nguyệt bây giờ cũng vô cùng khó chịu, bị ca ca của mình coi là công cụ để kết giao với các Tuổi trẻ chí tôn khác mà."

"Trường Ca thiếu chủ đã hao phí nhiều tinh lực như thế để cứu tiên tổ của chúng ta, hắn còn mời nhiều thiên kiêu để tổ chức lần yến hội này."

"Ta cùng Sơ Nguyệt muội muội vô cùng cảm kích điều đó, chúng ta mời ngài một ly."

Ngay lúc hai người Giang Thần cùng Ngưu Điền đang bàn luận thì Cơ Nghiêu Tinh cùng Cơ Sơ Nguyệt đang đứng trước mặt Cố Trường Ca sau đó mở miệng.

Cơ Sơ Nguyệt mặc một bộ váy dài màu vàng nhạt, thân hình cao gầy, chỉ đánh một lớp phấn mỏng, làn mi cong cong, mũi ngọc tinh xảo, môi hơi đỏ, vừa tuyệt mỹ lại long lanh, làm rất nhiều Tuổi trẻ chí tôn có suy nghĩ khác.

Nàng theo sau lưng Cơ Nghiêu Tinh, bưng chén rượu trong tay, không nói gì mà đưa cho Cố Trường Ca.

"Nghiêu Tinh huynh không cần đa lễ, việc ta đáp ứng ngươi thì ta chắc chắn làm được."

Thấy thế Cố Trường Ca nở nụ cười nhẹ, đưa tay muốn nhận chén rượu từ tay Cơ Sơ Nguyệt.

Nhưng dường như khi chạm vào tay Cố Trường Ca thì Cơ Sơ Nguyệt lại hơi giật mình, tay không vững.

Sau một khắc thì một tiếng ầm vang lên.

Chén rượu lúc này đã đổ tung toé dưới đất, ướt cả tay của Cố Trường Ca.

Thấy thế sắc mặt của tất cả mọi người kịch biến, Cơ Sơ Nguyệt cũng không ngờ đến, sắc mặt tái nhợt.

Chỉ một thoáng cả yến hội yên tĩnh trở lại, ngay cả tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy.

Chén rượu khi rơi xuống mặt đất phát ra âm thanh vô cùng chói tai.

Mặc dù chiếc ly này bằng đồng, khi rơi xuống không bị hư hại gì cả, nhưng âm thanh nó vang lên lại cực kỳ vang dội do tất cả mọi người đều im lặng.

Ai nấy đều quay đầu nhìn về hướng âm thanh, sau đó đều câm như hến, không nói gì thêm.

Có tu sĩ còn thấy ống tay áo của Cố Trường Ca đã bị ướt một tý, vài giọt rượu còn nhỏ xuống từ bàn tay thon dài kia.

Một màn thế này khiến sắc mặt bọn hắn kịch biến, nhưng không ai dám lên tiếng.

Đang bình thường tự nhiên lại làm rơi ly rượu làm gì, khiến cho ai nấy đều miên man bất định.

Thân là chủ nhân của cuộc yến hội này, Cố Trường Ca thay mặt Cơ Gia chiêu đãi rất nhiều Chí Tôn trẻ tuổi tới đây, cuối cùng lại bị Cơ Sơ Nguyệt làm đổ rượu mời.

Việc này nếu nói theo hướng xấu thì có thể coi như đại bất kính.

"Sơ Nguyệt..."

Giang Thần luôn chú ý đến Cơ Sơ Nguyệt đương nhiên cũng thấy một màn này, chỉ có thể lo lắng một cách âm thầm.

Hắn hoàn toàn không ngờ chén rượu đó sẽ rơi xuống.

Theo hắn thì đây là do Cơ Sơ Nguyệt cố tình, để biểu đạt sự bất mãn của nàng.

"Thỉnh Trường Ca thiếu chủ thứ tội, Sơ Nguyệt không phải cố tình."

Sắc mặt của Cơ Nghiêu Tinh cũng thay đổi ngay lập tức, vội vàng tiến lên xin lỗi sau đó ra mặt nhận tội.

Hắn không ngờ một màn này lại có thể xảy ra, trong lòng cũng có dự cảm không hay.

Thậm chí hắn còn lo lắng Cơ Sơ Nguyệt cố tình làm như thế để tỏ ra bất mãn.

Nếu đúng là như thế thì mọi việc sẽ trở nên cực lỳ bết bát.

Người hữu tâm có thể mượn nhờ chuyện này để nói ra nói vào, nói rằng Cơ Gia bất kính với Cố Trường Ca, việc đó không khác nào bỏ đá xuống giếng trong tình trạng vô cùng khẩn yếu này.

Bao nhiêu cố gắng mà bọn họ trả giá đều đổ sông đổ biển.

"Sơ Nguyệt, còn không mau xin lỗi Trường Ca thiếu chủ."

Cơ Nghiêu Tinh vội vàng quát Cơ Sơ Nguyệt, mặt nàng lúc này đã trắng bệch.

Lúc này hắn không có thời gian để trách cứ nàng.

"Thỉnh Trường Ca thiếu chủ thứ tội, ta không phải là cố ý...."

Sau khi Cơ Sơ Nguyệt phản ưng lại thì vội vàng xin lỗi, nàng cũng đã bị doạ hết hồn, giọng nói run run.

Nàng không hiểu vì sao khi nãy nàng lại rút tay về một nhịp, vì thế nên chén rượu mới có thể rơi xuống.

Nhưng nói gì thì nói việc làm rơi chén rượu xuống, thậm chí còn văng lên tay Cố Trường Ca đã là một việc đại bất kính rồi.

Nhìn khắp thượng giới bây giờ ai dám bất kính với Cố Trường Ca?

Hết chương 1526.
Bạn cần đăng nhập để bình luận