Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 1345: Cá lọt lưới

Chương 1345: Cá lọt lưới

"Lão tổ, ngài đưa tin gọi ta tới, là cần làm chuyện gì?"

Bên ngoài sương mù, bỗng nhiên xuất hiện một thân hình mảnh mai, rất mơ hồ, âm thanh cũng rất lạnh.

Cho dù là người kia đối mặt lão tổ, trong lời nói cũng không có chút nào dao động, tựa hồ chưa từng có tâm tình gì.

"Ta cảm nhận được hơi thở của Thủ Hộ Giả nhất mạch, bọn hắn chưa chết hết, sứ mệnh của tộc ta vẫn chưa hoàn thành."

Đôi mắt buông xuống trong sương mù, lạnh lùng mở miệng nói.

"Thủ Hộ Giả nhất mạch chưa chết hết?"

"Hơn hai mươi năm trước, rõ ràng là ta tự mình động thủ, đã tiêu diệt chân linh của gia chủ bọn hắn."

Người có dáng người yểu điệu nhíu mày, trong giọng nói có chút nhiều nghi hoặc.

"Không thể khinh thường bộ tộc đấy, hơn nữa ta cảm nhận được hơi thở của Thủ Hộ Giả nhất mạch dường như đang trở nên rất mạnh mẽ."

Giọng nói trong sương mù lại lần nữa vang lên.

Sau đó, trong đôi mắt kinh khủng kia đã bắt đầu diễn hóa cảnh tượng, giống như đang tiến hành suy diễn đối với Thủ Hộ Giả nhất mạch.

Nhưng sau một khắc, phù một tiếng, một vòng kiếm quang rất là sáng chói giống như xuyên qua thời không với năm tháng, ẩn chứa khí tức khó có thể tưởng tượng được, bỗng nhiên từ trong đó chém xuống, có vết máu tràn ra, làm hắn phát ra một tiếng kêu đau.

Nơi đây trở nên yên lặng, sau đó có sát khí ngập trời dâng lên, xuyên thấu trời cao.

"Xem ra khí vận trên thân người kia đang âm thầm biến lớn, hoặc người trước đây lại xuất hiện." Hắn cười lạnh, dường như không ngạc nhiên chút nào đối với chuyện kia.

"Ta đã biết, xem ra chắc là một con cá lọt lưới lại xuất hiện."

"Ta đi giải quyết bọn hắn."

Nhìn thấy một màn đó, thân hình yểu điệu hình như cũng chẳng suy nghĩ gì nữa, gật đầu, âm thanh vẫn lạnh lùng như cũ, không có bất kỳ gợn sóng nào.

Sau đó, không gian trước mắt nàng xuất hiện khe hở, quay người bước vào trong đó rồi biến mất không thấy gì nữa.

"Tộc ta phụng mệnh ẩn nấp nơi này vô số năm tháng, cuối cùng cũng phải kết thúc."

Thân ảnh trong màn sương đen cũng khôi phục yên lặng.

Bên trong Bạch Cốt đại vực lớn như vậy, sương khí ngập trời, khó mà xua tan, chim chóc cũng đều im lặng.

Không giống với bầu không khí tan hoang nặng nề bên phía Bát Hoang Thập Vực, Thượng giới bên này lại có chút náo nhiệt sôi trào.

Trận chiến kia hoàn toàn thắng lợi, dường như mỗi thế lực đạo thống đều đang tổ chức yến tiệc chúc mừng.

Trên rất nhiều chiến thuyền cổ bao phủ ngàn vạn dặm, từng đạo cầu vồng lướt qua, vận chuyển rượu thịt.

Ở khu vực trung tâm, bây giờ các tộc đang chế tạo vương tọa, vương tọa giống như được đúc thành từ hắc kim Tiên thạch, lộng lẫy trong suốt, ẩn chứa đạo vận phi phàm, tràn ngập ra tầng tầng sương khí, ấn chứa các loại hoa văn kỳ lạ, rất là tôn quý.

Đồng thời cũng đại diện cho uy thế chí cao vô thượng, cho dù là Kẻ thành đạo, vào thời điểm này, cũng không có tư cách ngồi xuống.

Chỉ có trong chiến đấu, người nào có cống hiến rất lớn đối với Thượng giới, mới có khả năng ngồi bên trên ngai vàng.

Đương nhiên, Cố Trường Ca là người duy nhất có tư cách ngồi xuống không hề nghi ngờ.

Thần sắc của hắn rất tùy ý, tùy ý tìm ngai vàng ngồi xuống, cảm nhận được khí tức có chút kỳ quái, ngay cả hắn đều có thể cảm nhận được một chút ôn nhưỡng, có thể thấy tài liệu làm vật này rất bất phàm.

Ngai vàng này không khác gì một kiện chí bảo, chính là do các tộc tiêu phí rất nhiều mới có thể chế tạo ra, như phù văn trận pháp tự thành của nó đã có thể sáng lập thiên địa vĩ lực.

Ngay phía dưới Cố Trường Ca, chính là cường giả các tộc, cho dù là pháp thân Chí cường giả cũng ở phía dưới trong bữa tiệc, không tư cách ngồi vào một chỗ với hắn.

Đối với chuyện này, tất cả đạo thống các tộc, đều cảm thấy không có gì bất ổn, nên không có chút dị nghị nào.

Ở giữa yến hội, ca múa sôi nổi, có rất nhiều thị nữ có dung mạo xinh đẹp đến từ các tộc, cũng không ít thiên chi kiều nữ tiến lên, vừa múa vừa hát, thỏa thích tỏa ra mị lực của mình.

Lục Quan Vương, Thiên Yêu quân chủ, Kim Thiền Phật Tử, các thế hệ trẻ tuổi ở một hướng khác, bị ngăn cách với rất nhiều thế hệ trước, tất cả đang tự uống một mình, thỉnh thoảng sẽ đàm luận vài câu với người quen biết.

Trận chiến này cũng không khiến cho bọn hắn thỏa chí, cũng không phải là nói do có Cố Trường Ca bỗng nhiên nhúng tay.

Mà trong thế hệ trẻ tuổi bên phía Bát Hoang Thập Vực, bọn hắn tìm không thấy người đáng giá để toàn lực xuất thủ.

Sau đó, mọi người uống rượu đã chán, nên rất nhiều thế hệ trẻ tuổi tiến lên, ở nơi này giao đấu tỷ thí, ánh sáng chói lọi, thần quang cuồn cuộn, sôi trào mãnh liệt, từng đạo thần phù bay ra, ẩn chứa lực lượng mạnh mẽ.

Sắc mặt của rất nhiều người thế hệ trước cũng tràn đầy tiếu ý mà quan sát tất cả, hi vọng thiên kiêu của tộc mình có thể nhân cơ hội này vang danh.

Dù sao bây giờ hội tụ ở nơi đây, đều là thế lực đạo thống cường đại lâu đời nhất tại Thượng giới, cơ hội như vậy, quả thật là hiếm có.

Sau đó, cũng có rất nhiều người tiến lên mời rượi Cố Trường Ca, trong đó có không ít nữ thần có dung mạo động lòng người, tuổi tác tu hành không nhỏ, cũng đã từng là thiên chi kiều nữ tỏa sáng đương thời, số người theo đuổi vô cùng đông đảo, ánh mắt các nàng diễm lệ nhìn trộm về phía Cố Trường Ca.

Cố Trường Ca mỉm cười gật đầu.

Trong lúc đó cũng có rất nhiều sinh linh tu sĩ tiến đến chỗ hắn thỉnh giáo chuyện tu hành chi đạo, ngay cả thế hệ trước cũng rất chăm chú lắng nghe, không bỏ sót một chữ.

"Tiên Nhi, ngươi không đi kính Trường Ca thiếu chủ một chén sao? Bất kể nói thế nào, hắn với ngươi đều cùng một tộc, quan hệ gần như vậy."

Trên yến tiệc, An Nhan với mái tóc bạch kim sáng chói, dung mạo đẹp đẽ động lòng người mở miệng, trên mặt mang theo nụ cười xán lạn.

Ánh mắt của Cố Tiên Nhi đang thất thần, giống như suy nghĩ cái gì, nghe nói như thế, đột nhiên lấy lại tinh thần, ngẩng đầu liếc nhìn qua chỗ ngai vàng.

Nàng âm thầm nghiến nghiến răng, sau đó duy trì lấy vẻ mặt lạnh nhạt, nói, "Không có gì để mời rượu, những tên kia đều là muốn làm hắn vui lòng còn ta lại không cần làm hắn vui lòng."

Bây giờ, trong đầu nàng vẫn còn xuất hiện một màn của ngày hôm qua.

Cuối cùng nàng không biết vì sao và từ lúc nào, thần xui quỷ khiến thế nào lại ngủ thiếp đi.

Sau đó mở to mắt, phát hiện Cố Trường Ca đang nằm nghiêng trên giường, nửa tay chống lên đầu, có chút xấu xa nhìn nàng, mà nàng lại còn gắt gao ôm lấy cổ của hắn, co lại trong ngực hắn.

Hiện tại, Cố Tiên Nhi đang nghĩ tới một màn kia, hận không thể tìm khe hở dưới đất mà chui vào, mặt mũi xấu hổ đến đỏ hết cả lên.

"Ngươi là tiểu công chúa Cố gia, Trường Ca thiếu chủ lại điều động cả Chuẩn Đế để bảo vệ ngươi, ngươi đương nhiên không cần làm hắn vui lòng rồi ."

An Nhan nghe vậy có chút hâm mộ cười cười, sau đó mặt mũi tràn đầy vui tươi nói, "Đáng tiếc ta không có biểu ca tốt như vậy, Tiên Nhi ngươi nói xem lát nữa ta tới chỗ Trường Ca thiếu chủ mời rượu, hắn sẽ không từ chối chứ?"

Nghe nói như thế, Cố Tiên Nhi lấy lại tinh thần, nhìn chằm chằm nàng ta, ánh mắt có chút hoài nghi.

Nàng dường như ngửi được mùi vị không giống bình thường từ câu nói kia của nàng ta.

"Ở trước mặt mọi người, hắn muốn duy trì hình tượng của mình, đương nhiên sẽ không từ chối."

Thế nhưng, nàng vẫn trực tiếp hồi đáp.

Hết chương 1345.
Bạn cần đăng nhập để bình luận