Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 1439: Thu lưới

Chương 1439: Thu lưới

“Tính toán thời gian hẳn là không sai biệt lắm.”

“Hạ lệnh xuống, triệu tập toàn bộ nhân thủ tới đây, cá đã mắc câu, ta cũng nên thu lưới.”

Cố Trường Ca cười cười, thân ảnh khẽ động, cất bước giữa hư không trước mắt như có bậc thang vô hình ngưng kết hiện lên, bước tới một bước đã cách xa vạn dặm.

“Vâng công tử.” Nghê Thường cung kính lên tiếng, thân ảnh cũng biến mất trong nháy mắt.

Ngay lúc đó, có mấy đạo khí tức vô cùng kinh khủng âm thầm xuất hiện tại Thiên Lộc thành, gợn sóng mênh mông lóe lên một cái rồi biến mất, giống như một cơn sóng dữ bao phủ toàn bộ bầu trời, chấn nhiếp hoàn vũ, khiến thần hồn của rất nhiều tu sĩ và sinh linh không biết vì sao mà run rẩy, suýt chút nữa bọn hắn đã phủ phục xuống dưới loại khí tức này.

Thủ lĩnh của các tộc ở Bát Hoang thập vực đang thảo luận về hiệp ước hòa bình ngày mai giờ đây cũng giật mình một cái, biến sắc, suýt chút nữa tưởng rằng cường giả của thượng giới ra tay.

Trong khoảnh khắc này, một cổ khí tức khủng bố bao phủ xuống toàn bộ Thiên Lộc thành.

Mà một bên khác, đám người Tiêu Dương đang cẩn thận từng li từng tí tránh đi rất nhiều binh lính tuần tra trên đường, rốt cuộc cũng tới được khu trạch viện cũ nát kia.

Nhìn từ bên ngoài, dường như là lúc xảy ra đại chiến trước kia, chủ nhân của trạch viện đã vứt bỏ nơi này mà chạy trốn, cực kỳ vội vàng, vẫn còn một số đồ vật chưa dọn đi, lộ ra vẻ hoang vu.

Trong góc tại vách tường còn mọc ra một bụi cỏ cao khoảng nửa người, dây leo bò lên chằng chịt, giữa đêm hôm khuya khoắt nhìn vô cùng đáng sợ.

Nơi đây cực kì yên tĩnh, không có bất cứ thân ảnh của binh lính tuần tra nào.

Nhưng chính vì vậy mà đám người Tiêu Dương cảm thấy bất an trong lòng cho nên càng thêm cẩn thận.

“Một vài người ở lại bên ngoài, số còn lại theo ta đi vào.”

“Nơi đây có bày trận văn, có thể che giấu tai mắt của người khác.”

Lúc này, bỗng nhiên Đại sơn chủ mở miệng nói, sâu trong mắt như có hai ngọn nến đang thiêu đốt, vàng óng ánh, tràn ngập uy áp khiếp người.

Hắn nhìn chằm chằm vào một sân viện cách đó không xa, giơ tay đánh ra hai đạo thần phù, nhất thời quang huy ở nơi đó biến mất, dường như có gợn sóng khuếch tán ra một cánh cửa mơ hồ.

Thấy một màn như vậy, trong lòng tất cả mọi người đều phấn chấn, xuyên qua cánh cửa kia có thể nhìn thấy một hành lang được ẩn giấu rất sâu.

Hiện tại bọn hắn không hề nghi ngờ chút nào về nơi giam giữ đám người Nhị sơn chủ nữa.

“Thời gian khẩn cấp, ta ra tay che mắt thiên cơ ở nơi này, trong thời gian ngắn đối phương sẽ không phát hiện ra điều bất thường,”

Đại sơn chủ tiếp tục nói, trên áo bào có từng tia quy tắc trật tự rủ xuống, cả người tràn ngập tiên huy, cường đại mà thần bí.

Đám người nghe vậy thì lập tức trở nên nghiêm nghị hơn, sau đó mấy người Cổ Vô Địch và Tiêu Dương lựa chọn đi cùng với Đại sơn chủ.

Cường giả của Tam Đại Chiến Thần nhất tộc Huyền Vũ, Chu Tước và Bạch Hổ ở lại bên ngoài canh chừng, nếu có chút dị động nào thì sẽ truyền tin ngay lập tức.

Tuy nhiên, đám người vô cùng bất ngờ bởi vì bên trong hành lang này không có bao nhiêu lính canh ngục trấn thủ cả.

Cho nên trong khoảnh khắc đi vào Đại sơn chủ liền trực tiếp vung tay áo, khí tức thật lớn ầm một tiếng bay đi, rất nhiều lính canh ngục ở phía trước bị đánh bật ra ngoài, lập tức té xỉu trên mặt đất, không rõ sống chết.

“Quá tốt rồi, quả nhiên chính là ở đây!”

Sắc mặt đám người Tiêu Dương phấn chấn, bọn hắn theo sát phía sau Đại sơn chủ, một tấc cũng không rời, cũng không phát hiện có chỗ nào không đúng.

Bố trí bên trong hành lang không khác mấy so với những địa lao khác, hai bên thắp rất nhiều ngọn nến bất diệt, lộ ra vẻ âm u ẩm ướt.

Đi vào không bao xa, bọn hắn liền gặp được mấy người bị giam giữ, đó chính là Nhị sơn chủ và Lạc Doanh.

Nhưng mà bây giờ Nhị sơn chủ và Lạc Doanh đều bị phong bế tứ thức, không thể mở miệng, thậm chí ngay cả âm thanh cũng không nghe được, chỉ có thể nhìn thấy đám người Đại sơn chủ và Tiêu Dương chạy đến bên ngoài địa lao.

Trên người Nhị sơn chủ và Lạc Doanh quấn rất nhiều xiếng xích. Những xiềng xích này được luyện chế từ chất liệu đặc biệt, cực kỳ kiên cố.

Mấy người bọn hắn bị khóa chết ở chỗ sâu trong địa lao, rất khó chuyển động dù chỉ một chút.

Mà ở một bên khác tại chỗ của bọn hắn, trạng thái bây giờ của Lạc Phong cũng không khác nhiều lắm. Hắn đang lâm vào hôn mê, trên người chỉ còn chút khí tức yếu ớt.

Thấy cảnh này, đám người Tiêu Dương nhất thời ngạc nhiên mừng rỡ, ngay cả Đại sơn chủ cũng nhếch môi lên lộ ra một nụ cười, thở phào một hơi.

“Xem ra Cố Trường Ca rất an tâm với bố trí của chính hắn, vậy mà chưa từng điều động cường giả tới trông coi nơi này.”

Tiêu Dương nhìn xung quanh một vòng, ngoại trừ mấy người bị giam giữ thì không nhìn thấy bất kì một người nào phụ trách trông coi.

Ít nhiều gì hắn cũng cảm thấy có chút ngoài ý muốn nhưng lại cho rằng rất có thể là do Cố Trường Ca quá tự tin, cảm thấy không có người nào dám mạnh mẽ xông tới đây nghĩ cách cứu đám người Nhị sơn chủ.

“Sư tôn, tỷ tỷ, ta đến cứu các ngươi đây.”

Tiêu Dương cũng không suy nghĩ quá nhiều, di chuyển bước chân, trên người có phù văn hiện lên, hướng về phía Nhị sơn chủ và Lạc Doanh đang bị xiềng xích quấn quanh, định cứu bọn hắn.

Nhưng mà tiếp theo hắn lại cảm thấy kì quái, tại sao trong ánh mắt của Nhị sơn chủ và Lạc Doanh nhìn hắn lại tràn ngập sợ hãi, bất đắc dĩ cùng với đau đớn như thế.

Nhất là Lạc Doanh, đôi mắt gắt gao trừng lớn, như thể nơi đây cất giấu thứ gì đó rất khủng bố.

Hết chương 1439.
Bạn cần đăng nhập để bình luận