Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 2390: Thần Quốc Chi Chủ phổ độ chúng sinh

Chương 2390: Thần Quốc Chi Chủ phổ độ chúng sinh

"Hai chữ này, quả nhiên không dễ nói ra như thế."

Rất nhiều tồn tại cổ lão chứng kiến tất cả những điều này trong sự kinh ngạc.

Đám người Ngao Đằng, Ngao Linh, Sầm Sương cảm thấy như bọn hắn sắp bị tiêu diệt hoàn toàn, hồn quang ảm đạm vụt tắt, kinh hoàng không dám nhìn thêm nữa.

Đôi mắt khủng khiếp giống như từ nhiều phương vũ trụ tạo thành đang giăng đầy trên đỉnh đầu họ, trong đó ẩn chứa dày đặc nhãn cầu. Mỗi nhãn cầu đều rỉ ra thứ máu đen ngòm, khiến người ta rợn tóc gáy, nổi cả da gà.

"Cơn thịnh nộ của thiên địa..."

"Thiên đạo vô tình, xem vạn vật như cỏ rác, nhưng không có nghĩa nó có thể tùy ý tức giận, thiên Chân Đạo chính sẽ giám sát chư thiên vạn giới, điều khiển mọi thứ trong thiên địa..."

"Những cặp mắt này được sinh ra là để quan sát mọi thế giới, nhưng đến cuối cùng những thế giới đó cũng sẽ sụp đổ.” Sư phụ của Vương Tiểu Ngưu nói, những chuyện hắn biết không hề ít, hắn cũng biết thiên đạo có tồn tại.

Đại đạo không xuất hiện, thiên đạo chấp chưởng mọi thứ, duy trì việc vận hành của vạn linh trên thế gian, là chí cao vô thượng thật sự.

Trong những khe nứt lớn giữa thiên địa cũng có lôi quang thái sơ hỗn độn khủng khiếp đó xuất hiện, phát ra tiếng kêu xẹt xẹt, giống như muôn vàn tinh hà rơi xuống, dễ dàng phá hủy cả vũ trụ này.

Bọn hắn thật sự không dám tưởng tượng loại lực lượng này sẽ gây ra những thảm họa khủng khiếp như thế nào cho chư thế nếu nó rơi xuống, e là cả chư thiên cũng sẽ sụp đổ.

"Hắn đã dám nói ra lời này, đương nhiên không cần phải lo lắng mọi chuyện, các ngươi không cần lo ngại.” Thấy mọi người lo lắng, tiên tổ Cố gia lắc đầu, bảo bọn hắn không cần lo âu, sự cường đại của Cố Trường Ca là thứ mà bọn hắn khó có thể tưởng tượng nổi.

Một nhân vật có thể sánh ngang với viễn tổ ở thời kỳ toàn thịnh, sao có thể bận tâm cơn thịnh nộ nhỏ nhoi của thiên địa này được chứ?

Bên ngoài cung khuyết của Thiên Đình, Cố Trường Ca bước ra ngoài, dần biến mất khỏi chư thế, đi đến ngoại giới.

Giờ phút này, thân pháp của hắn đã vô cùng khủng khiếp, thân hình khổng lồ. Trong lúc đứng sừng sừng ở đương đại, hắn khẽ rung một cái, hỗn độn sụp đổ, trật tự chư thiên tan rã!

Hắn vươn một bàn tay to ra, tưởng như đang muốn bổ thiên!

Bàn tay to đó che phủ cả vòm trời, tấn công vào con mắt đó, đánh cho nó run rẩy, tiên quang hàng ngàn hàng vạn sợi như muốn xé toạc vô số lôi quang vạn cổ, trong phút chốc hóa thành bột mịn!

Đế uy cái thế cuốn sạch càn khôn, Cố Trường Ca tung một chưởng về phía đôi mắt đáng sợ đó, dường như có thể đánh xuyên qua mọi thứ.

"Mạnh thật..."

"Đã không phải mức độ chúng ta có thể tưởng tượng được."

Rất nhiều nhân vật cổ lão bao gồm cả Minh cũng đều bị cảnh tượng này làm cho kinh ngạc.

Ai có thể nghĩ đến, cảnh tượng diệt thế khủng bố khi nãy lại bị hóa giải một cách nhẹ nhàng như vậy ở trước mặt Cố Trường Ca, không nổi lên gợn sóng nào.

Không còn nghi ngờ gì nữa, sự cường đại của Cố Trường Ca đã vượt quá phạm vi mà bọn hắn có thể lý giải được từ lâu.

Nếu không, hắn không thể dễ dàng đánh đôi mắt đó nứt ra được.

"Là Thần quốc chi chủ..."

"Quang mang của thần quốc chiếu rọi thiên địa, hắn đang che chở chúng ta mãi mãi."

Chúng sinh đang tuyệt vọng vì cảnh tượng vừa rồi không khỏi quỳ xuống lạy về phía đó, nhiều tín đồ vô cùng thành kính với Thần quốc lại càng cuồng nhiệt hơn, bọn hắn không ngừng dập đầu. Cố Trường Ca lại ra tay lần nữa, cường thế tuyệt luân.

Hắn đứng ở nơi tận cùng thiên địa, pháp thân che lấp vạn vật, dòng sông thời gian mờ mịt, cuối cùng khô cạn hoàn toàn, sau đó biến mất phía sau hắn.

Lúc này, dường như cả Sơn Hải chân giới đều run rẩy.

Mỗi phương vũ trụ cũng đang rung chuyển, tất cả sinh linh đều cảm thấy hồn quang của mình cũng lay động theo, thậm chí là bất ổn.

Đạo tắc rối loạn, thiên cơ hoàn toàn sụp đổ, nơi đó biến thành một vùng mây mù chướng khí bao phủ, có một số thoát ra ngoài, len lỏi ra tứ hải bát hoang.

Cuối cùng, khí tức khiến chư thiên run rẩy cũng hoàn toàn biến mất, không ai nhìn thấy được nơi đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Vết nứt ở nơi tận cùng thiên địa liền lại, đôi mắt màu máu đáng sợ biến mất giống như chưa từng xuất hiện, nhưng loại khí tức khiến người ta thất kinh hồn vía vẫn còn đọng lại trong lòng mỗi người, khó mà quên được.

Cố Trường Ca bình tĩnh đi lại, khí tức của hắn chưa từng thay đổi. Minh và những người khác vốn đã rất tôn kính hắn, giờ lại càng thêm tôn kính.

Ngoại trừ một số tu sĩ biết được chân tướng, những người còn lại cũng không biết chuyện xảy ra khi nãy là có ý gì. Ngay cả một số Tiến Vương cũng phải nhờ lời nói của mấy nhân vật cổ lão mới có thể hiểu được đó là cái gì, trong lòng tràn ngập sợ hãi.

Đứng ở cấp độ càng cao, càng có thể cảm nhận được sự hoảng sợ và bất lực.

Tất nhiên, trong mắt tất cả chúng sinh, đây giống như một trường hạo kiếp, và bây giờ trường hạo kiếp này đã được Cố Trường Ca hiện thân hóa giải…

Mà chuyện lập Phạt Thiên Minh ở Sơn Hải chân giới đã gây ra một cuộc thanh trừ.

Hết chương 2390.
Bạn cần đăng nhập để bình luận