Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 605: Là hắn

Chương 605: Là hắn

Điểm khí vận của Doanh Sương đang suy giảm.

Mặc dù hắn không đích thân chèn ép Doanh Sương, nhưng mà thông qua công cụ Vương Tử Câm cũng không ảnh hưởng tới số giá trị thiên mệnh và điểm khí vận hắn thu hoạch được.

Ngay cả việc này chỉ xảy ra trong chốc lát thì khí vận của Doanh Sương cũng tổn thất không ít.

Dù sao thế hệ trẻ tuổi ở gần đó, đều là nhân vật có mặt mũi của các phương, sau lưng đại biểu cho rất nhiều thế lực đạo thống khác nhau.

Trong đó thậm chí còn ẩn giấu không ít cổ đại quái thai.

Chỉ là cũng giống như hắn, không lộ diện mà thôi.

"Các ngươi nói việc này có thể có quan hệ với tin đồn gần đây hay không? Không phải nói Doanh hoàng tử là người thừa kế ma công sao? Sao hắn không dứt khoát lấy yếu địch mạnh, dùng việc này để rửa sạch hiềm nghi….”

Ngay lập tức, không ít người suy đoán, ánh mắt rất là nghi hoặc.

"Thế nào, còn tiếp tục muốn đánh không? Đây chính là thực lực của ta, có phải hay không khiến ngươi có chút thất vọng "

Mà lúc này đây, Doanh Sương được mấy kẻ tùy tùng đỡ dậy đứng lên, nhưng hắn lại không phẫn nộ, thần sắc âm trầm giống suy nghĩ của mọi người.

Lúc này hắn rất bình tĩnh, ánh mắt vô cùng lạnh nhạt, không hề tức giận như mọi người nghĩ.

Giống như đã sớm dự đoán được tất cả.

Ngay cả mấy vị quái thai của Thiên Hoàng sơn vừa rồi có chút hoài nghi hắn, thần sắc cũng trở nên mê mang, cảm giác hành động lần này của Doanh Sương có lẽ có thâm ý gì đó?

Bằng không vì sao hắn lại như vậy?

"Ca ca…. "

Doanh Ngọc giật mình nhìn về phía Doanh Sương, bỗng nhiên cảm giác hắn trở nên sâu không lường được.

Sự khuất phục vừa nãy tựa hồ là hắn cố ý gây ra,

Thật là giả vờ yếu thế sao?

"Ngược lại giả bộ rất được đấy"

Thân ảnh Cố Trường Ca giấu kín trong bóng tối thấy cảnh này, không khỏi có chút mỉm cười.

Tên Doanh Sương này ngược lại có chút khôn vặt, thật đúng là diễn sâu quá đến mức nhập vai rồi.

Nhưng hắn ta có tố chất để giả bộ sao?

Phải biết rằng Vương Tử Câm ở trước mặt hắn là người xuyên việt, mà không phải là thiên kiêu dỏm.

"Lúc này ngươi còn giả bộ cái gì hả?”

Nghe thấy lời này, Vương Tử Câm hơi sững sờ.

Ngược lại không khỏi nở nụ cười, trên khuôn mặt tuyệt mỹ là ý cười nhạt nhẽo, mặc dù mang theo mạng che mặt, nhưng vẫn khiến không ít nam tử trẻ tuổi nhìn chằm chằm.

Thế gian này còn có nhân vật hoàn mỹ không tì vết như vậy

.,,

Chỉ có thể nói không hổ là truyền nhân của Nhân Tổ điện.

Vương Tử Câm một chút cũng không vì thái độ của Doanh Sương mà tức giận.

Mặc kệ Doanh Sương đến cùng tính toán gì, lúc này hắn đã nhục nhã như thế, lại còn dám giả vờ trước mặt nàng ?

Làm ra bộ dáng cao thâm khó dò.

Vương Tử Câm ghét nhất là như vậy.

Cho nên ngay khi nàng nói xong, nàng lại ra tay lần nữa.

Một đạo ấn quyết xẹt qua trường Không, hóa thành một tòa Thần Sơn nguy nga, đánh úp về phía Doanh Sương.

Trông thấy một màn này, Doanh Sương vốn đang cảm thấy mình cơ trí, bày ra được thần sắc ngầu lòi đột nhiên trở nên biến sắc.

Hắn hoàn toàn không ngờ Vương Tử Câm lúc này hoàn toàn không đi theo lẽ thường, đáng nhẽ phải hỏi một chút chứ, không nói gì liền trực tiếp ra tay sao?

Điều này khiến Doanh Sương không kịp trở tay.

Lúc này, đáng nhẽ phải là Vương Tử Câm nhíu mày hỏi nguyên nhân gì chứ.

Sau đó hắn lại bảo trì thần sắc cao thâm khó dò, trước tiên hù dọa nàng, khiến nàng không có hứng thú ra tay với hắn nữa.

Nhưng bây giờ toà Thần Sơn kia đã ép xuống, muốn nện lên trên đầu hắn.

"Thiếu chủ… "

Vẻ mặt mọi người của Thiên Hoàng kịch liệt biến đổi, muốn xuất thủ chống lại một kích này, nhưng lại không chống cự được, trong nháy mắt liền bị toà thần sơn này đâm đến thổ huyết văng ra.

Doanh Sương đứng mũi chịu sào, bộ dáng càng thê thảm, nửa người trực tiếp liền nổ tung.

Nếu không phải thân thể của hắn cường đại,bằng không dưới một kích này, tuyệt đối không chỉ bị thương mỗi thế.

"Nếu như ngươi tính giả vờ yếu đuối, vậy ta liền thành toàn cho ngươi "

Thần sắc lạnh lẽo của Vương Tử Câm mang theo ý cười, nhưng lời nói ra lại khiến tất cả mọi người của Thiên Hoàng sơn biến sắc.

Chẳng lẽ vừa mới tiến vào Tuyệt Âm chiến trường, bọn hắn liền phải rời đi sao?

Ngay cả danh ngạch của Chân Tiên thư viện cũng không lấy được.

Lúc này bọn hắn ngược lại hi vọng Doanh Sương có thể xuất thủ, đừng cố làm cái gì mà cao thâm khó dò.

"Thiếu chủ, đừng ẩn nhẫn nữa, nhanh ra tay đi….”

"Nếu còn không ra tay, thì mặt mũi của Thiên Hoàng sơn đều mất hết đó, không chừng lúc này danh ngạch của Chân Tiên thư viện cũng không lấy được đâu.”

Bọn hắn nhao nhao mở miệng, hi vọng Doanh Sương tranh thủ thời gian thể hiện bản lĩnh thật sự, đừng như thế nữa, thật sự quá nhục nhã rồi.

"Ca ca, lúc này ngươi vẫn còn nhẫn nhịn cái gì … " Doanh Ngọc cũng vô cùng lo lắng, hô lớn về phía Doanh Sương .

Nàng cảm thấy Doanh Sương vừa rồi đã nói như vậy, vậy rõ ràng là hắn có biện pháp.

" "

Nghe thấy lời của mọi người, Doanh Sương là thật sự khổ mà không thể nói, nếu như hắn thật sự có biện pháp, tại sao lại không ra tay chứ, còn cần để thê thảm đến mức này sao.

Khoảng thời gian này mặc dù hắn học được không ít truyền thừa tuyệt học của Thiên Hoàng sơn, nhưng so với Doanh Sương chân chính tích lũy mấy chục vạn năm thì hắn hoàn toàn kém xa.

Hắn làm sao mà chống lại Vương Tử Câm được?

Nhưng mà, ngay lúc sắc mặt tất cả mọi người của Thiên Hoàng sơn đang tái nhợt, trong không trung bỗng có gợn sóng khếch tán.

Ngay sau đó, một thân ảnh trẻ tuổi từ trong đó đi ra.

"Tử Câm Thánh nữ, không bằng nể mặt Cố mỗ , trước tiên dừng tay đã?”

"Việc này theo ta thấy có lẽ có hiểu nhầm chỗ nào rồi.”

Người tới chính là Cố Trường Ca, nét mặt hắn có chút ngạc nhiên, liếc mắt nhìn đám người Doanh Sương, sau đó đứng ở trước mặt bọn hắn, mở miệng nói với Vương Tử Câm.

"Cố Trường Ca!"

"Là hắn!"

"Hắn thế mà cũng tới đến Tuyệt Âm chiến trường rồi?"

Một đám thiên kiêu trẻ tuổi bên cạnh nhìn thấy Cố Trường Ca, thần sắc không khỏi kịch biến, không ít người dưới đáy mắt hiện lên sự kính sợ.

Không ngờ Cố Trường Ca vậy mà bỗng nhiên tới đây.

Hết chương 605.
Bạn cần đăng nhập để bình luận