Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 1646: Không chừng ta có thể làm được gì đó

Chương 1646: Không chừng ta có thể làm được gì đó

Bình thường, thế giới cổ lão nắm giữ thế giới bản nguyên thì đều sẽ sinh ra một phần ý chí.

Tuy nhiên thiên địa ý chí của Kiếm Huyền đại thế giới vẫn cực kỳ hiếm thấy.

Đây chỉ có hai khả năng, một là thế giới bản nguyên cực kỳ khổng lồ.

Hai là thời gian thiên địa ý chí sinh ra cực kỳ cổ lão, có thể ngược dòng tìm hiểu cực kỳ xa.

Cho nên hắn có thể mượn chi chủ của những người này tìm được thế giới bản nguyên, từ đó giảm bớt một chút thời gian.

Ngoài ra, nếu tu sĩ ở Kiếm Huyền đại thế giới đánh thức thiên địa ý chí, buông xuống các thế lực đạo thống ở giới này, ắt sẽ phát sinh đại chiến với hắn.

Ngược lại Cố Trường Ca có thể mượn cơ hội này làm ngư ông đắc lợi.

Sắc mặt mấy vị trưởng lão của Kiếm Nhai cực kỳ nghiêm túc, cũng không dám ở lại đây lâu mà hóa thành thần hồng rời đi, dự định trở về Kiếm Nhai bẩm báo chuyện này.

Nam Minh hoàng chủ cũng không dám chậm trễ, vội điều động càng nhiều đại quân hơn tiến đến chống cự với Vực Ngoại Thiên Ma, bởi vì những lời của Cố Trường Ca mà trong lòng hắn lại một lần nữa dấy lên hy vọng.

Trận chiến này không phải là không có chút cơ hội nào, dù sao thì bọn hắn cũng vẫn còn lá bài tẩy sau cùng, cũng chính là thiên địa ý chí.

“Đem chuyện này cáo tri cho mười ba châu, chỉ có đoàn kết lại thì mới có thể kiên trì vượt qua, chờ cái ngày thiên địa ý chí hiển hoá.” Tuyên Điệp công chúa nói, trong mắt có tia sáng hy vọng hiện lên.

“Thì ra những gì mà ân nhân nói đến trước đây chính là sinh cơ sao?” Lúc này A Thanh cũng phản ứng lại.

Trải qua mọi chuyện, Nam Minh hoàng chủ chỉnh đốn lại tín niệm. Hoàng chủ tự mình hạ lệnh triệu tập đại quân từ khắp các nơi đến đây, tiến lên hỗ trợ các môn các phái đang chống chọi với Vực Ngoại Thiên Ma tại khu vực biên giới.

Trong lúc nhất thời, đại quân mênh mông cuồn cuộn xông ra từ trong các tòa thành trì, khống chế phi thuyền, thần kiếm chém giết Vực Ngoại Thiên Ma.

Một hồi đại chiến thảm khốc tác động đến Nam Hoang châu, bộc phát ở Nam Hoang thành.

Tất cả các thế lực đạo thống giáng từ thượng giới giáng xuống đều kinh ngạc phát hiện, sinh linh của Kiếm Huyền đại thế giới vốn dĩ tuyệt vọng bây giờ lại đột nhiên trở nên điên cuồng, không muốn sống mà chém giết với bọn hắn.

Đây là một loại oanh liệt và dũng khí tiến vào tử địa.

“Nghe vị Chí Tôn của Bạch Ngân Vũ tộc nói, khi hắn đang công phá Nam Hoang thành, thời điểm định bắt vị công chúa kia thì đã nhìn thấy Cố Trường Ca, hắn bị dọa sợ quá nên chạy mất.”

“Cố Trường Ca không có khả năng vô duyên vô cớ đi tới thế giới này, hắn tuyệt đối là có mục đích gì đó. Nhưng mà mục đích của hắn là gì? Vì sao lại mang theo thiếu nữ kia bên cạnh?”

Trưởng công chúa của Đại Du tiên triều là Du Phi Nhã đang dẫn dắt rất nhiều tuổi trẻ thiên kiêu nghỉ ngơi trong cổ thành tại một chỗ ở Nam Hoang châu.

Nàng nhíu chặt mày, trong lòng tràn ngập khó hiểu.

Lúc đó ở Đại Du tiên triều, nàng vẫn chưa cẩn thận suy nghĩ chuyện này, nhưng đến khi nghe thấy chuyện Chí Tôn của Bạch Ngân vũ tộc bị Cố Trường Ca doạ sợ chạy mất thì nàng mới bừng tỉnh.

Chắc chắn là Cố Trường Cao tính toán mục đích gì đó, chỉ là tất cả mọi người chưa từng biết được mà thôi.

Dù sao thì Kiếm Huyền đại thế giới đối với bọn hắn mà nói thì cũng không tính là khó gặm, nhiều lắm là tốn chút thời gian mà thôi.

Toà cổ thành trước mắt đã bị bọn hắn công chiếm, khắp mọi nơi đều là đại quân của thượng giới đã xuống đây.

Cho dù tu sĩ của Kiếm Huyền đại thế giới liều chết chống cự thì cuối cùng cũng sẽ nhanh chóng sụp đổ, không chống lại được bao lâu, mức độ chênh lệch của hai phe rõ rành rành ra đó, thậm chí thiên ngoại còn không ngừng có đại quân giáng xuống. Nam Hoang châu hoàn toàn rơi vào tay giặc cũng chỉ là vấn đề thời gian.

“Cái tên Thác Bạt Tiêu Dao kia, sau khi đi tới thế giới này thì cũng biến mất, chẳng biết là đi đâu…”

Bào đệ của Du Phi Nhã là Du Minh ở một bên nói với vẻ vô cùng khó chịu.

Bản thân hắn không có chút hảo cảm nào đối với Thác Bạt Tiêu Dao, kết quả trong trận giao chiến với Kiếm Huyền đại thế giới, tên kia vậy mà lại mai danh ẩn tích, chẳng biết đã đi đâu.

Điều này khiến trong lòng hắn dâng lên một hồi lửa giận.

“Chắc là hắn có việc gì đó.” Du Phi Nhã khẽ gật đầu một cái, không nhịn được suy đoán.

Ở một bên khác, lúc này Thác Bạt Tiêu Dao đang dịch dung thành bộ dạng yếu ớt, rời khỏi Nam Hoang châu, trực tiếp hướng tới địa giới của Thục tông, muốn tranh thủ trước khi đến thời gian ước định thì tìm tới Kiếm các của Thục tông.

Kiếp trước hắn vốn là hạch tâm đệ tử của Thục tông, hiện tại sau khi dịch dung một phen, muốn lẻn vào là vô cùng dễ dàng.

Ngoài ra, hắn vô cùng quen thuộc với Kiếm Huyền đại thế giới, biết rõ hoàn cảnh cùng địa thế ở các nơi, cho dù là gặp phải nguy cơ gì thì cũng có thể nghĩ biện pháp hoá giải.

Cho nên đoạn đường này ngược lại là không có gì nguy hiểm, hơn nữa Thác Bạt Tiêu Dao cũng thăm dò ra được, thời gian mà hắn quan sát tổ sư độ kiếp đến bây giờ đã trôi qua khoảng năm trăm năm.

Cũng có nghĩa ở Thục tông bây giờ e là sẽ không gặp được bao nhiêu người quen cũ của hắn.

Điều này khiến hắn có chút tiếc nuối, mặc dù hắn luân hồi chuyển thế, thay đổi thân thể nhưng linh hồn của hắn vẫn là đệ tử của Thục tông.

“Lần này Kiếm Huyền thế giới gặp nạn, nói không chừng ta có thể làm được gì đó.”

Thác Bạt Tiêu Dao ngắm nhìn cương vực mênh mông ở xa xa, vừa nghĩ tới chiến hỏa kéo dài, nơi đây liền sẽ trở nên hoang tàn, trong lòng của hắn lập tức không đành lòng. Trong lúc nhất thời, hắn cảm giác như trách nhiệm trên vai mình nặng hơn một chút, không chỉ liên quan đến vận mệnh của thân nhân trong kiếp này mà còn liên quan đến sự tồn vong của cố hương trong kiếp trước.

Hết chương 1646.
Bạn cần đăng nhập để bình luận