Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 1860: Ngọc đá cùng nát

Chương 1860: Ngọc đá cùng nát

Sau khi hiểu được kết quả cuối cùng, mấy vị cổ tổ quả quyết lựa chọn tự thiêu chính mình, đưa một tia khí tức quỷ dị vào hư không, muốn dùng lời nguyền này nguyền rủa Luân Hồi cổ thiên tôn.

Có thể thấy hận ý của bọn hắn đối với Luân Hồi cổ thiên tôn vô cùng sâu đậm, hận không thể khiến hắn thịt nát xương tan.

Ầm ầm!

Thiên Cung đổ nát, nổ tung thành mảnh nhỏ giống như một khung cảnh hoang tàn cổ kính.

Sương mù màu xám lan tràn khắp nơi đang không ngừng thôn phệ.

“Thiêu lấy hồn ta, dùng chú Hoàng Tuyền, bao phủ thiên địa, nhật nguyệt quang…”

Một vị cổ tổ tràn đầy sát ý gắt gao tập trung vào Luân Hồi cổ thiên tôn, từ chối cơ hội vĩnh sinh bất hủ để cho bản thân thịt nát xương tan.

Mỗi một tấc hồn quang đều đang bị thiêu đốt giống như vô số oan hồn được phóng thích ra ngoài, phô thiên cái địa bao phủ về phía Luân Hồi cổ thiên tôn…

Vào giờ khắc này, cho dù là người lãnh đạm như Luân Hồi cổ thiên tôn thì sắc mặt cũng biến đổi đôi chút.

“Ngươi cũng thật tàn nhẫn, vào thời điểm này mà cũng dám thả cho bần đạo một con ngựa?”

Nhưng rất nhanh hắn liền khôi phục, từ tốn lắc đầu nói.

Cùng lúc đó, ống tay áo phất một cái, có một loại quy tắc chí cao hùng vĩ màu đỏ nào đó hiện lên.

Ong!

Hắc bạch thần quang mờ mờ ảo ảo khuếch tán ra giống như một tấm đạo hồ đang không ngừng xoay tròn rồi to ra, bao phủ lấy tất cả sương mù màu xám ở xung quanh hắn.

Nhưng dù sao thì cũng là một vị cổ tổ, thủ đoạn lựa chọn thiêu đốt thần hồn để nguyền rủa cũng không chỉ có như thế.

Lúc này, trên mặt Luân Hồi cổ thiên tôn cũng hiện lên một tia thanh sắc, giống như một vật chất thần bí nào đó bám lên trên người hắn.

Điều này khiến hắn nhíu mày lại, muốn đuổi tia thanh sắc này ra ngoài nhưng tia thanh sắc này lại giống như một loại lạc ấn gieo trên mặt hắn, khó mà xóa đi.

“Nguyền rủa chi lực, không biết khởi nguồn từ đâu?”

Cố Trường Ca chú ý tới một màn này, chân mày khẽ nhíu lại.

Hắn nghĩ tới lúc ở ngoại giới thấy những sinh linh bị Tuyệt Âm chi khí ăn mòn.

Theo lý mà nói thì với tu vi của Luân Hồi cổ thiên tôn, vật chất thần bí này muốn tới gần hắn còn khó chứ đừng nói là bám lên người hắn.

Nhưng một loại vật chất được một vị cổ tổ tuyệt thế thiêu đốt thần hồn để gọi tới lại không nằm trong hàng ngũ này.

Điều càng khiến cho Cố Trường Ca hiếu kỳ chính là rốt cuộc Khởi Nguyên tổ khí của Tuyệt Âm Thiên đến từ nơi nào.

Theo lý thuyết thì bây giờ ở thượng giới không có khả năng xuất hiện loại vật chất này.

“Xem ra các ngươi vẫn còn thủ đoạn, Khởi Nguyên tổ khí có chút kỳ quái, vậy mà lại khiến cho bần đạo khó mà tiêu trừ đạo nguyền rủa này.”

Sắc mặt Luân Hồi cổ thiên tôn cũng không vì đạo nguyền rủa này mà biến hóa bao nhiêu, rất nhanh đã khôi phục.

Hắn nhìn về phía mấy vị cổ tổ còn lại rồi nói.

Tia thánh khí trên mặt mờ ảo, cực kỳ quỷ dị.

“Ngay cả đạo nguyền rủa này cũng không thể làm gì ngươi, xem ra thời gian của chúng ta thực sự đã hết.”

Mấy vị cổ tổ còn lại khẽ thở dài, dường đã nghĩ thoáng ra, lặng yên đứng ở phần cuối của tộc thổ.

Cố Trường Ca thấy một màn như vậy, giống như dự cảm được điều gì đó, lông mày không khỏi nhíu lại.

“Các ngươi muốn làm gì?”

Mà giờ khắc này Luân Hồi cổ thiên tôn cũng đã phát hiện ra điều gì đó, sắc mặt biến đổi, không còn lãnh đạm như vừa nãy nữa mà trở nên âm trầm.

“Nếu chúng ta đã không bảo vệ được giếng tổ thì hôm nay giếng tổ sẽ chôn vùi ở nơi này cùng chúng ta.”

“Thành tại giếng tổ, quy vương giếng tổ, nơi đây cũng là chốn trở về của chúng ta.”

Ngũ đại cổ tổ còn lại cùng nhau lên tiếng, thần sắc vô cùng lạnh nhạt bình tĩnh, dường như đang đàm luận một chuyện nhỏ không đáng nhắc tới.

“Cái gì?”

Tất cả tuyệt mạch sinh linh nghe vậy cũng trừng lớn mắt, kinh hãi chấn động, khó mà tin được.

Lúc này, đám cổ tổ lại muốn hủy giếng tổ.

Như vậy chẳng phải toàn bộ Tuyệt Âm Thiên cũng sẽ bị hủy diệt ở nơi đây sao?

Tất cả Tuyệt Âm sinh linh cũng sẽ chôn thây tại đây, trở về với vĩnh hằng.

Bọn hắn không thể tin nổi hết thảy những thứ này, sao mọi chuyện lại đi tới một bước này chứ?

“Các ngươi muốn hủy Khởi Nguyên tổ khí?”

Sắc mặt Luân Hồi cổ thiên tôn vô cùng lạnh lùng, không còn lãnh đạm như lúc nãy nữa. Từ trước cho tới nay, hắn tính toán Tuyệt Âm Thiên lâu như vậy chính là vì ba miệng giếng tổ, vậy mà bây giờ mấy vị cổ tổ này lại muốn hủy giếng tổ đi?

Điều này sao lại không khiến nội tâm hắn hỗn loạn, tràn ngập sát ý được chứ.

Nhưng mấy vị cổ tổ của Tuyệt Âm Thiên cũng không có ý định nói thêm gì nữa. Cho dù dựa vào giếng tổ thì bọn hắn cũng không phải là đối thủ của Cố Trường Ca và Luân Hồi cổ thiên tôn.

Có ở lại chém giết cùng hai người kia thì bọn hắn cũng chỉ có thể rơi vào kết cục dầu hết đèn tắt.

“Đáng chết.”

Sắc mặt Luân Hồi cổ thiên tôn đại biến, hắn muốn ra tay ngăn cản mọi chuyện, Thời Gian lĩnh vực lan tràn mà đi nhưng vẫn quá chậm.

Ầm!

Cột sáng màu xám đáng sợ giống như thần quang ngất trời lập tức xuyên qua xé rách pháp bảo.

Ba miệng giếng tổ chiếu rọi bầu trời mênh mông, bị Ngũ đại cổ tổ cùng nhau thiêu đốt.

Loại quang huy này giống như ba vầng mặt trời tỏa sáng trong bóng đêm nhưng một khắc sau, một tiếng vỡ vụn răng rắc phát ra khiến lòng người run sợ.

Ba miệng giếng tổ bắt đầu xuất hiện vết nứt đáng sợ. Năng lượng kinh khủng mà mãnh liệt giống như dòng sông bị vỡ đê khiến tất cả mọi người đều muốn ngừng thở.

Ngay cả Ngũ đại cổ tổ cũng suýt chút nữa bị nghiền nát, khó mà đứng vững được.

Điều này nói lên lai lịch của ba miệng giếng tổ này vô cùng ảo diệu, ngay cả bọn hắn cũng chỉ là ngẫu nhiên đạt được chứ không biết lai lịch thực sự.

Cho dù đã nghiên cứu điều tra vô số năm tháng cũng khó mà nhìn được rõ ràng phù văn thần bí trong ba miệng giếng tổ này.

Nhưng bọn hắn đã chiếm cứ ba miệng giếng tổ lâu như vậy, nhiều ít cũng có chút lực khống chế đối với nó.

Cho nên vào thời điểm này, bọn hắn đều ôm ý nghĩ thà làm ngọc vỡ chứ không làm ngói lành, khăng khăng muốn Luân Hồi cổ thiên tôn và Cố Trường Ca phải trả giá đắt, không để cho mưu kế của bọn hắn được như ý nguyện.

Hết chương 1860.
Bạn cần đăng nhập để bình luận