Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 876: Sở Hạo phát điên

Chương 876: Sở Hạo phát điên

Trong hoàng cung, bọn người Chu Tước cổ quốc quốc chủ, Bạch Dương, Sở Hạo đều biết được tin tức.

Lúc này cũng sợ ngây người, tuyệt đối không ngờ rằng mọi chuyện sẽ xảy ra theo hướng này.

"Ta đã đánh giá thấp những thế gia và tông môn này sợ hãi Cố Trường Ca rồi... Bọn hắn tình nguyện rời xa quê hương, rời xa vực của hắn cũng không muốn cùng chúng ta chống chọi với Cố Trường Ca..."

Sắc mặt Chu Tước quốc chủ trắng bệch, trong nháy mắt từ trên chỗ ngồi ngã xuống, hồn bay phách tán.

"Xong xong..."

Hắn thì thào, sắc mặt một mảnh xám trắng, tất cả đều là tuyệt vọng.

"Sao có thể xảy ra chuyện này được... Tất cả mọi người cùng nhau bỏ trốn trong đêm..."

Sắc mặt Sở Hạo trắng bệch, cả người như bị sét đánh, hắn thật sự khó mà tin được tất cả chuyện này là sự thật.

Bọn hắn đã cảm giác được có hi vọng.

Thế nhưng là đang yên đang lành, tất cả thế gia và tông môn đó lài cùng nhau chốn đi?

Cái này hoàn toàn không giống với sự suy tính của hắn!

"Hoàng thất đối với bọn hắn không tệ, thế nhưng đến lúc đối mặt với gian nan thì bọn hắn lại không nghĩ cách cùng chúng ta chống lại kẻ địch bên ngoài! Mà lại chạy trốn!"

Sở Hạo tức giận đến toàn thân run rẩy, cuối cùng chỉ còn lại tuyệt vọng.

Chẳng lẽ hắn thật sự chỉ có thể trơ mắt nhìn Chu Tước cổ quốc bị hủy diệt sao?

Mà hắn cái gì cũng không làm được?

"Bệ hạ, đây là thư do Vương thái sư đưa tới..."

Lúc này, ngoài điện một người thị vệ sắc mặt hơi tái, vội vàng trình lên một phong thư.

"Vương sư? Lão nhân gia ông ta còn nhớ đến ta sao?"

Nghe vậy, Chu Tước quốc chủ giật mình, vội vã đứng lên, tiếp nhận lá thư này, trong ánh mắt lộ ra một tia hi vọng, xem ra là Vương thái sư còn muốn giúp hắn.

Nhưng rất nhanh, khi hắn xem hết thư, cả người trắng bệch như sắc mặt, như bị sét đánh, như bị mất hồn, nửa ngày sau mới lấy lại tinh thần.

Nếu như không phải Sở Hạo ở bên cạnh tay mắt lanh lẹ đỡ hắn, chỉ sợ Chu Tước quốc chủ đã ngã ngồi trên mặt đất.

"Phụ hoàng sao vậy?"

Sở Hạo vội hỏi.

"Ngay cả vương sư hắn cũng bỏ ta mà đi..."

Vẻ mặt Chu Tước quốc chủ đầy bi ai nói.

Vương thái sư đối với hắn như là thầy là cha, nhưng ai có thể nghĩ tới, vào lúc này, hắn cũng lựa chọn không để ý đến Chu Tước cổ quốc, mang theo đám người Vương gia rời khỏi trong đêm.

Phong thư này, chính là Vương thái sư thấy áy náy đối với hắn.

"Việc này là do ta mà ra?"

Rất nhanh, Sở Hạo cũng mở lá thư xem hết, sắc mặt lập tức rất khó nhìn.

Lúc đầu, thuở nhỏ hắn đối với Vương thái sư rất có tôn kính, nhưng giờ phút này lại đều là phẫn nộ.

"Ăn nói linh tinh! Rõ ràng là Cố Trường Ca bức người quá đáng, bức bách chúng ta, tại sao lại là do chúng ta?"

"Chu Tước cổ quốc đối với hắn không tệ, nhưng lúc mấu chốt như thế này lại một mình rời khỏi, không quan tâm, như một người vô tình vô nghĩa, phụ hoàng ngươi cần gì phải đau thương?"

Sắc mặt Sở Hạo khó coi, âm trầm đến cực hạn, đều sắp muốn chảy ra nước.

Một bên, Bạch Dương thấy một màn này cũng yên lặng lại, hắn cảm thấy kết cục của chuyện này giống như chỉ có chết, gần như không có năng lực sửa đổi.

Giống như trước đó, Đường Uyển nói Sở Hạo ở trước mặt Cố Trường Ca nhỏ bé không khác gì với sâu, kiến!

"Hạo nhi, ngươi nhanh nghĩ lại biện pháp cho phụ hoàng, Chu Tước cổ quốc không thể bị hủy diệt trên tay ta! Như vậy ta không còn mặt mũi nào xuống dưới nhìn mặt liệt tổ liệt tông, từ hôm nay về sau, phụ hoàng cũng không muốn gánh vác tiếng xấu thiên cổ, bị người đời sau phỉ nhổ..."

"Hạo nhi, ngươi khẳng định có biện pháp! Phụ hoàng biết ngươi nhất định có biện pháp!"

Sắc mặt Chu Tước quốc chủ tái nhợt, chỉ còn lại tuyệt vọng, dùng sức nắm chặt tay Sở Hạo, cầu khẩn nói.

"Phụ hoàng ta..."

Sở Hạo nghe vậy cũng tuyệt vọng, hắn đưa ánh mắt cầu cứu nhìn về phía Bạch Dương, nhưng nhận lại chỉ là một cái thở dài của Bạch Dương.

Lúc này, dù Thái Thượng Động Thiên có dũng khí nhúng tay vào thì thời gian cũng không kịp.

Mà Cố Trường Ca cũng chưa chắc để ý đến Thái Thượng Động Thiên.

"Uyển nhi, đúng rồi!"

"Uyển nhi nàng nhất định có thể giúp ta, nàng đã gặp qua Cố Trường Ca... Nếu có nàng hỗ trợ, ở trước mặt Cố Trường Ca nói tốt vài câu, không chừng Cố Trường Ca sẽ bằng lòng cho Chu Tước cổ quốc một đường sống."

Lúc này, Sở Hạo chợt nhớ tới Đường Uyển, giống như tìm được cây cỏ cứu mạng, trong mắt lộ ra chờ mong.

Đối mặt với tình huống tuyệt vọng thế này thì bất cứ cơ hội nào hắn cũng muốn thử, Bạch Dương cũng thở dài.

Trước đây, Sở Hạo không phải là người như thế.

Hắn thành thục ổn trọng, tự tin lạnh nhạt, tất cả đều nắm trong tay, khí vận như trời đất, giống như không có gì là hắn không làm được.

Thế nhưng hắn của hiện tại lại giống như một con ruồi không đầu.

Hắn đã hoàn toàn quên trước đó hắn nói như thế nào với Đường Uyển, hắn là vì Đường Uyển gặp Cố Trường Ca mà tức giận.

Trong lòng Bạch Dương thở dài, cảm giác một người như vậy đã bị Cố Trường Ca làm cho hóa điên!

...

Chiến thuyền nguy nga, sừng sững uy nghiêm trên trời cao, đơn giản giống như một đại lục đang bay lơ lửng, che đậy hết tất cả, mây mù cuồn cuộn, vô cùng khiếp người!

Ở cổ chỗ sâu trên chiến thuyền, chính là cung điện và công trình kiến trúc, rộng rãi cổ xưa, nang theo phong cách thời kỳ Tiên Cổ, hiện ra vô cùng to lớn.

Mà giờ khắc này, ở phía dưới những kiến trúc này, trong một địa lao rất bí ẩn.

Không khí ẩm ướt, lộ ra mùi hôi thối và mùi máu tanh làm cho người ta rùng mình.

Hai bên hành lang đốt ngọn đèn hình thú, tia sáng vô cùng lờ mờ.

Nhưng cũng có thể thấy rõ địa lao được chia thành hai bên.

Bên trái địa lao giam giữ lấy một đám tu sĩ vẻ mặt bất an lo sợ, có khoảng một trăm người, nam nữ các tộc đều có, khí tức khác nhau, có người tu vi đã đến Thánh Cảnh.

Trên tay chân cũng mang theo xiềng xích, phù văn lấp lóe, nặng như vạn tấn, làm cho bọn hắn muốn hành động cũng rất khó khăn.

Mà ở bên phải địa lao thì giam giữ lấy tám người, ba nữ năm nam, mặc y phục có khác biệt rõ ràng với các bây giờ.

Mà trong bọn họ, đại đa số vẻ mặt đều là sợ hãi, co rúm lại trong góc, mặc dù trên người không có xiềng xích nhưng cũng không dám động đậy.

Nhìn ra phía ngoài, chỉ lộ ra kinh hoảng, sợ hãi, tuyệt vọng.

Giờ phút này, có hai người đang dùng một loại ngôn ngữ khác giao lưu với nhau.

Hết chương 876.
Bạn cần đăng nhập để bình luận