Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 1201: Mở trận

Chương 1201: Mở trận

“Hình như Hồng Y Nữ Ma đang nói là sao không đi ra gặp nàng?”

“Đây là đang nói với người nào vậy?”

Một lão quái vật đã nghiên cứu sâu về lịch sử cổ đại không khỏi nhíu mày.

Theo ý nghĩa trong lời của Hồng Y Nữ ma nói ra, hắn phân biệt được ý nghĩa.

Điều kia khiến bọn hắn hai mặt dò xét, chẳng lẽ nữ ma đầu một đường đi tới sát phạt chỉ vì muốn tìm một người.

Giờ khắc này, dựa theo hận ý thấy xương trong lời nói của nàng, e là giữa người này và nàng có quan hệ rất sâu, có rất nhiều bí mật không muốn người khác biết được, có lẽ là yêu hận tình cừu, càng có thể là mối hận ngập trời.

Bây giờ, trong lòng không khác gì nổi lên sóng to gió lớn

Nếu lời nàng nói là sự thật, như vậy không phải đã nói rõ là trên đời này vẫn còn có người cùng thời đại với nàng

Tất nhiên, không loại trừ việc nàng chỉ đang tự lẩm bẩm một mình, cũng có khả năng nàng không nói chuyện với người khác.

“Nàng đã vào thành, mở ra đại trận.”

Ngay sau đó, một vị giáo chủ đại giáo khẽ quát lên một tiếng, bỗng nhiên phù văn trong tay thôi động, trong nháy mắt ánh sáng rực rỡ tỏa ra khắp các nơi trong Thần thành, đại đạo áo nghĩa lưu chuyển, lập tức bao phủ khắp nơi.

Ngay lúc đó, từng cột sáng ngút trời dâng lên, giống như chém vào bầu trời.

Sau đó, khắp nơi truyền đến âm thanh rạn nứt, giống như nhiều đám Hỗn Độn sương mù từ trên bầu trời hạ xuống, bao trùm cả tòa Thần thành.

Nơi đây lập tức trở nên mờ mịt, vô cùng mơ hồ, mông lung, giống như đang đi tới thời kỳ cổ xưa nhất, lúc trời đất chưa phân.

Đại trận khôi phục, xuất hiện khí tức khủng bố, vây khốn Hồng Y Nữ Ma ở bên trong.

Chỉ có điều ánh mắt của nàng lai không có bất kỳ biến hóa nào. Sau khi đi vào trong thành, nàng cũng không bởi vì trận văn nơi đây hay cạm bẫy đã được bố trí mà có chút gợn sóng nào.

Lạnh lùng vô tình, dường như chỉ biết đến giết chóc.

Bùm !!!

“Nhanh chóng xuất thủ, giết chết yêu ma đó để trời đất được an bình.”

“Giết!”

Sau đó bốn phía cửa thành Đông Tây Nam Bắc đều có cường giả xuất hiện, trên người thần quang lượn lờ, bắt đầu phối hợp với trận văn nơi đây ra tay với nàng.

“Hắn ở nơi đó.”

Ánh mắt đỏ rực của Hồng Y Nữ Ma tựa như một viên đá quý màu đỏ hoàn mỹ.

Lúc này, nó đang rơi vào chỗ sâu trong Thần thành, ở nơi đó nàng cảm nhận được khí tức quen thuộc.

Thế là nàng bước đi đến, từng đạo trận văn từ dưới chân trên đường phố khôi phục, bộc phát ra thần uy mạnh mẽ không gì sánh được, chúng đánh vào trên người nàng.

Mỗi một khoảng không ở nơi này đều hiện lên đầy trận văn, chúng không cho phép nàng tiến nhiều hơn một bước.

Quang hoa chói mắt tỏa ra ở nơi đây, chúng tựa như vô số viên tinh thần nổ tung, làm cho người ta không mở nổi mắt.

Loại thần uy cường đại đấy, cho dù là kẻ thành đạo cũng khó mà chống lại được.

Giờ phút này, ngay cả Hồng Y Nữ Ma dường như cũng bị ngăn cản, nhưng ánh mắt của nàng vẫn hướng về nơi xa, bước đi có chút khó khăn, rất khó cất bước về phía trước.

“Nàng đang tìm kiếm phương hướng trong mắt trận.”

“Nhanh lên, xuất thủ ngăn cản nàng lại, nếu không làm vậy Hồng Y Nữ Ma sẽ trốn thoát, chúng ta sẽ thất bại trong gang tấc.”

Một vị là nhân vật đứng đầu Thái Cổ Hoàng tộc nhìn thấy hiện tại nữ ma đầu đang thất thần, hắn đột nhiên hét lên một tiếng, trong tay nắm lấy tử kim đại chùy, lôi điện lốp bốp nổ lên, giống như một ngôi sao bị bao phủ phù văn tử sắc, lao đến trước mặt để giết nữ ma đầu nọ.

Trong bàn tay còn lại của hắn có vô số thần mang đang diễn hóa.

Nhưng Hồng Y Nữ ma chỉ quay đầu lại nhìn hắn một cái, giống như muốn xua đuổi con ruồi đáng ghét, nàng vung ống tay áo lên, không có bất cứ chấn động nào truyền đến.

Vị đứng đầu Thái Cổ Hoàng tộc kia hoảng sợ muốn lui lại.

Thế nhưng đã quá muộn, một cái vung tay áo này đánh trên người hắn, hắn đột nhiên kêu thảm một tiếng, rất nhiều thần thông bị ma diệt, trực tiếp hóa thành mưa máu.

Một vị Chí Tôn cảnh còn sống cứ như vậy bị nàng giết chết?

Tất cả mọi người không khỏi sinh ra sợ hãi, Hồng Y Nữ Ma thật sự quá mạnh, nếu không có trận văn nơi đây áp chế nàng lại, chỉ sợ là bọn hắn càng gặp nguy hiểm.

“Sử dụng Đế Khí, những thủ đoạn khác vô dụng với nàng rồi.”

Một vị giáo chủ đại giáo kịp phản ứng, không khỏi gào lên một tiếng, trên người kim quang cuồn cuộn, thoáng như mặt trời dâng lên, bắt đầu tiến hành những thủ đoạn còn lại.

Những cường giả và lão quái vật khác cũng như thế, đến một bước này đã không còn khả năng nào khác, hoặc giết Hồng Y Nữ ma hoặc bị nàng giết chết.

Bùm!!

Từ trước đến nay, nơi đây chưa từng nổ ra chấn động kinh khủng như thế, trời đất âm u, ngay cả tất cả các tòa kiến trúc được khắc sáu trận văn cũng bị phá hủy và sụp đổ, biến thành tro tàn.

Trận chiến này tác động đến rất nhiều thứ, quét sạch từ trên trời xuống dưới đất, có thể nói là tai họa mang tính hủy diệt.

Nếu không có quan hệ với trận văn, thì ngay cả bên ngoài vực cũng sẽ chịu ảnh hưởng, sụp đổ tan tành.

Hồng Y nữ ma tới, nói không khách khí thì nàng chính là tồn tại có một không hai trong một kỷ nguyên.

Cường giả giao chiến với nàng, không ít kẻ thành đạo cầm Đế khí trong tay, khí tức tang thương cổ xưa, rất cẩn thận, chỉ là một cổ pháp thân nhưng vẫn cường đại vô biên như cũ.

Lúc bọn hắn giao thủ với Hồng Y nữ ma, không ngừng ho ra máu mà rút lui, thi triển rất nhiều thần thông kỳ ảo đều tan nát.

Có người sử dụng vô thượng thần thông, chuyển hóa quy tắc của nơi đây thành xiềng xích để sử dụng nhưng vẫn bị nữ ma đầu đó một chưởng vỗ thành tro tàn như cũ, căn bản không có cách nào chống lại.

Một màn ấy làm cho người ta sợ hãi, Hồng Y nữ ma không ngừng đi đến bên trong tòa Thần thành, dưới chân đạp lên máu thịt và hài cốt, từng đạo ánh sáng rơi vào trên người nàng không ngừng oanh kích đan chéo.

Nhưng khí tức của nàng không có bất kỳ biến hóa nào, mạnh mẽ đến mức làm cho người ta run rẩy, dường như đã đạt tới cảnh giới khác.

Hết chương 1201.
Bạn cần đăng nhập để bình luận