Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 2784. Ngự Tiên Cung

Chương trước Chương sau
Thông báo
Truyện viptruyenfull.com đã đổi địa chỉ thành https:viptruyenfull.com. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!
Nam tử trung niên mặc cẩm bào thoạt nhìn tuổi đã hơn bốn mươi tuổi, trên người mang theo khí tức gian nan.
Cơ mà khí tức trên người hắn lại không thể khinh thường, chắc hẳn đã tới cảnh giới Bán Tiên Vương, tu hành giả với cảnh giới như hắn đây đương nhiên không thể từ mặt ngoài mà phán đoán được tuổi tác.
Trên đường phố có không ít tu hành giả và sinh linh rõ ràng đã nhận ra nam tử trung niên này, đều có chút tôn kính đối với hắn.
Ngự Tiên thư viện ở Thái Nguyên cổ vực, tốt xấu gì cũng là thế lực bá chủ một phương, uy thế của những thư viện còn lại đều không bằng nó.
Đương nhiên, ở cổ vực còn lại cũng có sự tồn tại của Ngự Tiên thư viện.
Quan hệ giữa hai bên chính là mối quan hệ cạnh tranh, đối với việc tranh đoạt đệ tử thiên kiêu trong tối đều vô cùng kịch liệt.
“Ha ha, với thiên tư của Cố trưởng lão, nếu đã được viện trưởng chỉ điểm, thì tương lai tu thành Chuẩn Tiên Đế thậm chí Tiên Đế cũng không phải là việc không có khả năng.”
“Mà giống như ta đây, đã bỏ lỡ cả đời vậy chỉ có thể làm chấp sự, ngay cả Tiên Vương cũng không thể được.”
Nam tử cẩm bào nghe vậy, trong mắt cũng không khỏi lộ ra ý tứ ngưỡng mộ.
Hắn tên là Chu Nguyên Nhất, là chấp sự của Ngự Tiên thư viện tại Thái Nguyên cổ vực, hoàn toàn không phải trưởng lão dạy đệ tử.
Bình thường hắn chỉ ở bên ngoài tìm kiếm lương tài, sau đó dẫn về thư viện.
Mà lần này khi ra ngoài, lúc hắn đi ngang qua một chỗ tinh vực hoang vu đã gặp phải sự tập kích của những thổ phỉ trong tinh vực, suýt nữa thì vẫn lạc.
Tại thời điểm mấu chốt, chính là nam tử trẻ tuổi áo trắng trước mắt này ra tay cứu hắn.
Chu Nguyên Nhất đương nhiên rất cảm kích đối với việc này, sau đó một hồi hỏi thăm, hắn mới biết được nam tử trẻ tuổi áo trắng trước mắt đây, họ Cố.
Tu hành không đến trăm vạn năm đã trở thành một vị Tiên Vương, hơn nữa không có sư môn, là một tán tu bình thường, chưa bao giờ gia nhập bất kỳ thế lực môn phái nào.
Vì thế, Chu Nguyên lập tức động lòng, muốn mời nam tử họ Cố này tới Ngự Tiên thư bộ viện, đảm nhiệm chức vị trưởng lão của Ngự Tiên thư viện, thế nên mới có cảnh tượng như bây giờ.
“Tại hạ có thể đột phá tới cảnh giới Tiên Vương cũng chỉ vì may mắn mà thôi, lúc trước ta ngẫu nhiên có được một hồi cơ duyên, từ đó mới có thành tựu như này.”
Nam tử trẻ tuổi áo trắng nghe vậy, vẫn tùy ý cười.
Chu Nguyên Nhất cũng khó nén được ý ngưỡng mộ, cho dù nói như thế nào, thì đối phương chính là Tiên Vương một thế, mà đời này hắn chắc chắn không có duyên được với Tiên Vương.
Nam tử trẻ tuổi áo trắng kia tất nhiên chính là Cố Trường Ca, hắn thấy vậy chỉ mỉm cười, chứ không nói thêm gì nữa.
Mặc dù Ngự Tiên thư viện chỉ là một nhánh nhất mạch của Ngự Tiên Cung, nhưng dù sao cũng là thế lực chí cường chỉ đếm trên đầu ngón tay của Hi Nguyên văn minh, phương diện có thể tiếp xúc có sự khác biệt rất lớn với thế lực tầm thường.
Huống chi, tổ tiên của Ngự Tiên Cung còn có không ít quan hệ sâu xa với người mà Cố Trường Ca muốn tìm kiếm.
Ở bên ngoài Hi Nguyên văn minh, hắn động tay động chân vào lỗ hổng của dòng sông vận mệnh, sau khi bày ra mưu đồ của mình, Cố Trường Ca liền khởi hành, tính toán đi lấy giáp trước.
Dù sao kiếp nạn của Hi Nguyên văn minh còn cần một đoạn thời gian để ấp ủ nữa.
Khoảng thời gian đó cũng đủ để hắn đi lấy lại Lục Hợp Thiên Uyên.
Nhưng mà, khi Cố Trường Ca lần nữa cảm ứng Lục Hợp Thiên Uyên giáp, lại bất ngờ gặp phải khó khăn, chỗ thời không địa giới để phong ấn của Lục Hợp Thiên Uyên kia đã bị người ta gia cố.
Hắn vốn định dùng cảm ứng tìm tới, nhưng mà lần này liền hoàn toàn cắt đứt lộ tuyến.
Cho nên, hắn chỉ có thể đổi biện pháp, tìm người lúc trước có liên quan đến chuyện phong ấn Lục Hợp Thiên Uyên, từ đó mới có thể xác định tọa độ thời không xác thực của nó.
Sau đó, khi Cố Trường Ca thôi diễn một phen, lựa chọn chỗ gần Hi Nguyên văn minh nhất, cuối cùng hắn xác định được nhân quả của Ngự Tiên Cung trong đó.
Thế nên mới có việc hắn tìm tới một đội thổ phỉ tập sát Chu Nguyên Nhất, sau đó lại xuất thủ cứu hắn.
Rất nhanh, Chu Nguyên Nhất dẫn đường ở phía trước rời khỏi con phố cổ này, kế đó lại xuyên qua mấy khu kiến trúc và sơn mạch rộng lớn.
Một thư viện với diện tích ước chừng mấy trăm vạn dặm, cuối cùng cũng lộ ra đường nét ở trong tiên vụ lượn lờ.
Trước sơn môn chính là dãy núi nguy nga hùng vĩ, hào quang bốc lên.
Hai chữ cổ “Ngự Tiên” được điêu khắc trên tấm bia đá bên cạnh, tràn ngập kim huy rực rỡ, có loại khí thế như từ trên cao nhìn xuống chư thiên vạn cổ.
Rất nhiều tu hành giả và đệ tử đang tụ tập trước sơn môn kia, khi nhìn thấy Chu Nguyên Nhất đến đều cung kính hành lễ.
Tuy rằng Ngự Tiên Cung càng ngày càng nhỏ, nhưng đối với tu hành giả bình thường mà nói, nơi đây vẫn là thánh địa xa xôi không thể tiếp cận, mỗi ngày đều có vô số tu hành giả đến đây, muốn bái vào Ngự Tiên thư viện.
Bởi vì chỉ có trở thành đệ tử của Ngự Tiên thư viện thì mới có tư cách tiến vào Ngự Tiên Cung.
Hết chương 2784.
Bạn cần đăng nhập để bình luận