Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 2591: Đấu trường vạn tộc

Chương 2591: Đấu trường vạn tộc

Hồng Côi tôn giả thuộc về đại nhân vật tiếng tăm lừng lẫy trong Cổ Phong Cổ Thành, nàng đã kinh doanh đấu trường Vạn Tộc này tầm mấy ngàn vạn năm rồi, đều có mối liên hệ với các thế lực, các tộc.

Mà thực lực của nàng cực kỳ cường đại, hơn nữa còn mạnh vì gạo, bạo vì tiền, rất biết cách xem thời thế.

Cho nên ngay cả ở trong Cổ Phong Cổ Thành nước sâu không đáy này, Hồng Côi tôn giả cũng lăn lộn phong sinh thủy khởi, có quan hệ vô cùng tốt với Trọc tộc.

Cố Trường Ca và Trọc Cư trước mắt tuy rằng đều là quý nhân, nhưng trong mắt nàng đều cách nàng rất xa, không có khả năng có tiếp xúc chân chính gì đó.

Ngược lại, vị cố nhân vừa đến thăm kia là một nhân vật của cùng một thế giới với nàng, tương lai sẽ gặp gỡ nhiều hơn. Cho nên nàng suy nghĩ chốc lát, cảm thấy bản thân vẫn nên đích thân tới tiếp đón lão bằng hữu tương đối tốt kia.

Nàng vừa nói thế, Trọc Cư trái lại cũng không nói gì, hắn gật đầu, nói: “Nếu Hồng Côi có việc quan trọng vậy thì cứ trước đi, có ta ở đây tiếp đãi Cố công tử là được.”

Ngoại trừ hắn ra, không ít tộc nhân Trọc tộc cũng đều đi theo tới nơi này, không lo lắng lát nữa không có nhân thủ để phân phó.

Hồng Côi tôn giả theo lời cáo lui, vài nô bộc thị nữ đi theo bên người cũng đồng thời rời đi, Cố Trường Ca đương nhiên sẽ không nhiều lời làm gì.

Mặc dù Hồng Côi tôn giả này có được thực lực có thể so với Đạo Cảnh, nhưng nếu không nhầm thì đã hao hết tất cả tiềm lực, không có khả năng tiến thêm một bước.

Dựa theo sự phân chia thực lực có hệ thống của Tiên Linh văn minh, thì nàng rất khó để trải qua lần lột xác tâm linh thứ hai. Một nhân vật như thế nói thật thì khó mà lọt vào mắt xanh của hắn.

Sau khi Hồng Côi tôn giả rời đi, ánh mắt Cố Trường Ca lại tiếp tục rơi vào trên đấu trường giác phía dưới.

Mấy cái lồng giam bị vải đen che khuất đều được đẩy ra, cứ thế đặt ở trong đấu trường Vạn Tộc, bốn phương yên tĩnh không một tiếng động.

Tuy nhiên khắp nơi vẫn có sát khí nồng đậm, không ngừng tràn ngập ra, thậm chí diễn hóa ra một vài dị tượng tinh thần dữ tợn trong hư không.

Người bình thường đương nhiên không có khả năng nhìn rõ cảnh tượng trong đó.

Trọc Cư chú ý tới vẻ mặt Cố Trường Ca, không khỏi hỏi: “Chẳng lẽ Cố công tử cảm thấy tương đối hứng thú với chuyện này sao?”

Cố Trường Ca cười nhạt, trả lời hắn: “Quả thật có chút hứng thú với bóng người ở giữa kia.”

Dứt lời, hắn không nói nhiều nữa, nhanh chóng tìm kiếm vị trí ngồi xuống tại lầu các.

Trọc Cư vô cùng ngạc nhiên, chỉ là không tiện hỏi nhiều.

Hắn cũng nhìn lướt qua chỗ đó, cơ mà không nhìn ra chỗ khác thường nào, dường như chỉ là một hồi quyết đấu chém giết rất bình thường.

Sau đó hắn phân phó tộc nhân đi chuẩn bị trà và điểm tâm linh quả, tiếp theo cũng tìm vị trí ngồi xuống ở bên cạnh.

“Hiện tại mấy người sắp tiến hành chém giết đều là tử sĩ bách chiến đến từ những đấu trường Vạn Tộc khác, ít nhất đã trải qua mấy trăm lần chém giết, kinh nghiệm chiến đấu vô cùng phong phú, bọn họ đều giẫm lên thi cốt để đi tới bước này…”

“Đồng cảnh giới rất hiếm có người có thể chiến thắng được họ trong đấu trường sinh tử.”

“Bình thường ngay cả ta cũng rất khó có cơ hội nhìn thấy sự kiện đặc sắc như vậy, hôm nay chư vị có thể xem thỏa thê rồi.”

Một nam tử trung niên với phong thái giàu sang đi vào giữa sân đấu trường, hắn bắt đầu giới thiệu lai lịch của những thân ảnh sắp tiến hành chém giết.

Rõ ràng chính hắn cũng có sự mong đợi và kích động, cảm xúc của nam tử trung niên đó nhanh chóng tăng cao.

Dù sao trận đấu này là do Hồng Côi tôn giả tự mình phân phó, bình thường những tử sĩ bách chiến này đều cực kỳ quý giá ở đấu trường Vạn Tộc, sẽ không dễ dàng để cho bọn họ ra trận.

Mà hôm nay Cố Trường Ca và với Trưởng lão Trọc tộc đến đây khiến cho Hồng Côi tôn giả quyết định hạ vốn liếng, không tiếc đưa lên mấy tử sĩ bách chiến.

Đấu trường Vạn Tộc có rất nhiều sân đấu, trải rộng khắp đại vũ trụ và cổ thành trên lãnh thổ Trọc tộc.

Nhiều tử sĩ bị bán cho đấu trường nếu xuất sắc ở đấu trường khác, thì sẽ được trao các danh hiệu khác nhau.

Ví dụ như thập chiến thập thắng, bách chiến bách thắng…

Có được danh hiệu quyết đấu chém giết khác nhau, phí xem đấu đương nhiên không giống nhau.

Tại sao không có cách nói cửu chiến nhất bại ( đánh 10 thắng 9 thua 1) chứ? Dù sao một khi thua trận ở đài thi đấu cỡ này, thì cũng có nghĩa là bị giết chết, sinh mệnh cứ thế chấm dứt ngay tại chỗ.

Thập chiến thập thắng rốt cuộc khó khăn cỡ nào, e rằng chỉ có người hiểu rõ chuyện này mới có thể hiểu được. Mà bách chiến bách thắng có thể nói là truyền kỳ.

Muốn sống sót nhất định phải tiếp tục chiến thắng, đương nhiên nếu vận khí không tệ sẽ được một vài quý nhân nhìn trúng, nguyện ý bỏ ra giá cao mua đứt, có điều việc đó rất hiếm thấy.

Đấu trường Vạn Tộc cũng không phải kẻ ngốc, để bồi dưỡng ra mỗi một tử sĩ đều cần hao phí tài nguyên giá trên trời.

Hết chương 2591.
Bạn cần đăng nhập để bình luận