Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 3659. Vô Sinh Điện Chủ



Chương 3659. Vô Sinh Điện Chủ




Đại chiến kinh thế và hỗn loạn.
Trong khoảng thời gian này, Hắc Ám Ngọn Nguồn chi địa rốt cuộc cũng giáp giới với hang ổ sinh linh hắc ám. Táng Thế Chi Quan mở ra, được huyết quang mông lung vô tận bao phủ, động tĩnh và thanh thế như nhịp tim đang đập, vang lên khắp chư thế Thương Mang, nổ vang bên tai tu sĩ và sinh linh.
Tế đàn huyết sắc treo cao, chiếu rọi chư thế Thương Mang, vô số chân giới và văn minh.
Lúc này, đại tế tộc đàn hắc ám mang đến năng lượng vô tận, giống như một chuỗi ngân hà màu máu vắt ngang vũ trụ, không ngừng rủ xuống.
Trong lúc mơ hồ có thể thấy được một sinh linh chí cao đang ngồi xếp bằng. Táng Thế Chi Quan treo cao trên đầu, huyết quang vô tận rủ xuống, bao phủ hoàn toàn, không ai có thể đến gần. Cách một khoảng cách vô tận nhưng vẫn có thể cảm nhận được vĩ lực to lớn mênh mông. Đứng trước nó, ngay cả tồn tại Đạo cảnh cũng sẽ bị đập vụn.
Một phương thế giới cổ lão liên tục chìm nổi bên cạnh, mang đến khí tức hoang vu, tuyệt vọng, tĩnh mịch và thâm thúy.
Cảnh tượng này chiếu rọi Thương Mang. Vô số sinh linh tu sĩ đều cảm nhận được một sự kinh khủng và run sợ từ tận đáy lòng, không tự chủ được muốn triều bái.
Tất cả mọi người đều biết, tộc đàn hắc ám đã thành công triệu hóan ý chí của Đại Thiên Chi Chủ, tồn tại đã từng đưa Thương Mang rơi vào hắc ám và tuyệt vọng. Bây giờ, hắn một lần nữa giáng xuống thế gian.
“Cung nghênh chủ thượng.”
Bên trong Ác Mộng Ma Vực, tất cả đều là âm thanh lễ bái cuồng nhiệt, như núi kêu biển gầm, chấn động thời không và vũ trụ.
Một đám tế tự và hộ pháp tập trung trước Đại Thiên điện, dập đầu quỳ lạy.
Vô Nguyệt đại chủ tế ngẩng đầu, yên lặng ngước nhìn thân ảnh mơ hồ được huyết quang vô tận bao phủ, trên gương mặt chỉ toàn là sự chấp nhất.
“Khi nào thì ta mới có thể gặp lại ngài lần nữa?”
Nàng biết đó chỉ là hư ảnh, không phải Đại Thiên Chi Chủ thật sự nhưng vẫn không cách nào che giấu sự nhớ nhung thật sâu trong mắt của nàng.
Bên trong một hư vô loạn lưu, một cung điện thanh đồng không tồn tại bất kỳ thời không nào.
Một đôi mắt mở ra, bên trong ánh mắt tràn ngập sự tàn nhẫn và lãnh đạm nhưng rất nhanh lại trở về một loại tĩnh mịch như vực sâu, giống như năm tháng vô tận khó có thể khơi dậy một gợn sóng nhỏ nhất.
Một bóng người ngồi trên chiếc ghế đầu tiên trong đại sảnh, mặc một chiếc áo bào xám trắng đơn giản, mái tóc hoa râm, quanh người lúc nào cũng có sát khí.
Khi ánh mắt của ông ta nhìn lại, từng tấc hư không trước mắt bị đứt gãy, giống như bị một loại pháp tắc chí cao cắt đứt diệt sát.
Lúc này, nếu có tồn tại Tổ Đạo cảnh ở đây, bọn họ nhất định sẽ phát hiện thời không và tuế nguyệt chung quanh bóng người này đều ở trong trạng thái hỗn loạn, vỡ vụn. Nói cách khác, xung quanh ông ta không tồn tại bất kỳ thời gian và không gian nào.
Ông ta giết chết thời gian và không gian bên cạnh. Bất kỳ khí tức nào đến gần bên cạnh ông ta đều bị ông ta giết chết.
“Muốn giở trò gì đây?”
“Con đường đã chọn có khác với tất cả chúng ta không?”
Ánh mắt của bóng người áo bào xám bình tĩnh nhìn thay đổi của hang ổ tộc đàn hắc ám, rơi vào suy nghĩ.
Khi áo bào của ông ta cuộn lên, một luồng tà khí màu xám tràn ngập không trung. Trước cung điện thanh đồng lập tức xuất hiện mấy bóng người. Trên người người nào cũng quấn quanh sát khí nồng đậm, vô cùng ngang ngược, không biết đã tàn sát bao nhiêu sinh linh vũ trụ rồi.
Từng sợi huyết quang biến thành thực chất, ngưng tụ trên người của bọn họ, hóa thành một loại ấn ký nào đó.
“Số ba, đến Vong Tiên Sơn.”
Bóng người áo bào xám thản nhiên nói.
Người của Vô Sinh Điện, ngoại trừ Điện chủ, những người còn lại đều dùng số làm tên gọi. Mỗi một số đại diện cho thân phận và thực lực.
Khi bóng người áo bào xám nói xong, một bóng người bên trong đại điện thanh đồng trở nên mờ nhạt, sau đó tiêu tán không thấy đâu.
Thân là Vô Sinh Điện Chủ, bóng người áo bào xám là người nắm trong tay quyền hành sát sinh. Biết bao nhiêu năm tháng đến nay, có rất ít chuyện có thể khiến cho ông ta tỉnh lại.
Lúc này, Cổ Tàng Văn Minh.
Bên trên một ngôi sao hoang vu vắng lặng, các tầng thời không gợn sóng và hỗn loạn. Tiếp theo có thần quang vô tận khuếch tán ở đó, giống như một vòng trăng sáng cổ lão mới lên, khu trục bóng ma hắc ám.
Khi gợn sóng thời không lắng lại, một bóng người toàn thân được ánh sáng bao phủ, đầu đội vương miện, cầm quyền trượng trong tay bước ra.
Mỗi một bước đi, chung quanh bóng người này có thể nhìn thấy một lớp vật chất nhỏ như hạt ánh sáng đang thoát ra khắp nơi.
Những ngôi sao vốn đã chết và im lặng đột nhiên trở nên tràn đầy sức sống, các loại khí tức sinh mệnh đang diễn dịch thai nghén.
Lúc này, bóng người đó cũng đã chú ý đến động tĩnh của Ác Mộng Ma Vực, nhưng cũng chỉ nhìn thoáng qua rồi thu lại ánh mắt.
Đằng trước mặt ông ta là cả một biển sao trời bàng bạc, được thời không loạn lưu che lấp. Khi ông ta bước đi, một con đường xuất hiện dưới chân ông ta, kéo dài đến chỗ sâu của ngôi sao.
Thủy Tổ Hư, Vận Chủ và một người có diện mạo bình thường nhưng ánh mắt màu xám trắng, trên người quấn quanh khí tức tai ương, đã sớm đứng chờ ở đó.
Lúc này, khi ba người cảm nhận được một loại khí tức chí cao vô thượng không cách nào nói rõ, trên gương mặt ba người đều hơi thay đổi. Người có diện mạo bình thường đưa tay, tế ra một dị bảo giống như bảo châu, bên trong ẩn chứa đạm khí tản ra một luồng sức mạnh chí cao ổn định lại thời không và vũ trụ, tránh cho nó sụp đổ trong khoảnh khắc. Hết chương 3659.



Bạn cần đăng nhập để bình luận