Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 1009: Hai kiện binh khí cấp Đại Thánh

Chương 1009: Hai kiện binh khí cấp Đại Thánh

"Cố Trường Ca, ngươi…"

"Ngươi mau trả bia văn lại cho ta, cái này là do ta nhặt được! "

Cố Tiên Nhi cắn chặt răng, nàng thật sự là hận Cố Trường Ca đến nghiến răng nghiến lợi.

"Ai nói nhặt được sẽ là của ngươi, hiện tại nó nằm trên tay của ta, như vậy nó chính là của ta. Thế nào, chẳng lẽ ngươi còn muốn cướp sao?"

"Nếu đúng vậy thì ngươi có thể thử một chút."

Cố Trường Ca khẽ lắc đầu, vẻ mặt đương nhiên, không thèm để ý dáng vẻ ước gì cắn mình được một ngụm của đối phương.

"Ngươi thật quá đáng, quá hèn hạ, dám cướp đồ của ta! Cái tên đại khốn kiếp này!"

Cố Tiên Nhi sắp bị Cố Trường Ca làm tức giận đến nổ tung, cơ thể mềm mại run lên vì phẫn nộ.

Đáng tiếc dáng người như trúc bản nghèo rớt mồng tơi cho nên hoàn toàn không thấy được sự biến hóa nào.

Nàng hoàn toàn không ngờ mình lại bị Cố Trường Ca lừa gạt.

Vừa rồi hắn nói như vậy chính là muốn cho nàng lấy viên bia văn kia ra.

Thế mà nàng lại ngu ngốc như vậy, tin vào lời hoang đường của hắn.

"Là do ngươi quá ngây thơ, cái này có thể trách ta à?" Cố Trường Ca than thở một tiếng rồi lắc đầu.

"Cố Trường Ca, ngươi mau trả đồ lại cho ta, bằng không ta sẽ tức giận thật sự, có dỗ cũng không được."

Cố Tiên Nhi tức giận nghiến răng nghiến lợi nhìn Cố Trường Ca chằm chằm, trông dáng vẻ như là sắp bùng nổ.

Một người mê tiền như nàng sao có thể cho phép đồ tốt trong tay bị cướp ngay trước mặt chứ?

Chuyện này đối với nàng chính là một sự sỉ nhục.

Cố Trường Ca cười ha ha, "Ngươi thật là mơ rất đẹp, còn muốn ta dỗ ngươi?"

"Hu hu! Cố Trường Ca, ngươi lại ức hiếp ta, tại sao ngươi lại chán ghét như vậy chứ…" Cố Tiên Nhi thấy đối phương khó chơi, bỗng nhiên khóc nức nở.

Nhưng Cố Trường Ca chỉ giơ tay bóp mũi của nàng rồi khẽ lắc đầu, "Ngươi có giả khóc thì cũng giả cho giống thật một chút, khóc như vậy làm ta không bất kỳ cảm giác thành tựu nào cả."

Đương nhiên, hắn không thể trả tấm bia văn này lại cho Cố Tiên Nhi.

Dù gì trong đó cũng ẩn chứa một tia Thái Hư bản nguyên, ngoại trừ luyện khí thì hoàn toàn không có tác dụng gì với Cố Tiên Nhi cả.

Cố Trường Ca thì khác, hắn có thể thôn phệ luyện hóa thứ này để bản thân sử dụng.

"Cho ngươi một món Đại Thánh binh khí coi như đền bù, thứ này ngươi có muốn cũng vô dụng." Cố Trường Ca nói thêm một câu.

"Không được, ít nhất là năm món, nếu không thì sau này ta sẽ không thèm để ý tới ngươi nữa."

Cố Tiên Nhi sụt sịt ra giá.

"Nhiều nhất hai món, nếu không cần thì cái gì cũng không có." Cố Trường Ca lắc đầu.

"Hai món? Ngươi đang tống cổ ăn mày đấy à?" Cố Tiên Nhi bất mãn.

"Tốt thôi, vậy bây giờ một cái cũng không." Cố Trường Ca cười nói.

"Được rồi, nếu ngươi đã muốn cho, hai món thì hai món vậy."

Nghe Cố Trường Ca nói như vậy, Cố Tiên Nhi sợ hắn đổi ý cho nên nhanh chóng đáp ứng.

Nhưng vẻ mặt nàng vẫn lộ ra dáng vẻ cố mà nhận lấy, giống như mình ăn thiệt thòi lớn.

Nàng cũng nhìn ra được, cho dù bia văn kia có bất phàm thì cũng không sánh bằng một món Đại Thánh cảnh binh khí.

Dù sao thì trong rất nhiều cổ lão đạo thống, binh khí cấp Đại Thánh được xem như là Thánh Binh để truyền lại cho đời sau, rất trân quý, rất khó luyện chế.

Còn trong bia văn kia nhiều lắm ẩn chứa chút vật chất đặc biệt mà thôi.

Thấy thế nào thì Cố Trường Ca cũng là người ăn thiệt thòi.

Nếu Cố Trường Ca đã bằng lòng cho Cố Tiên Nhi hai món binh khí Đại Thánh thì tất nhiên sẽ không lừa nàng.

Trong ánh mắt trông mong của Cố Tiên Nhi, Cố Trường Ca tùy ý chọn hai món binh khí cấp Đại Thánh rồi đưa cho đối phương, lúc này thì khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn luôn cau có của Cố Tiên Nhi mới lộ ra vài phần tươi cười.

"Coi như ngươi còn có lương tâm."

Nàng hừ một tiếng, tâm trạng không tệ, sau đó lại khôi phục dáng vẻ tiên khí bồng bềnh, thanh lãnh siêu nhiên, không đặt vạn vật thế gian vào trong lòng như trước.

Có lẽ là nghèo từ nhỏ, cho nên Cố Tiên Nhi luôn có một loại chấp nhất thiên nhiên đối với các loại Thần Binh bảo vật.

Khi đối diện với những thứ này và trước mặt Cố Trường Ca thì nàng kiểu gì cũng sẽ không lộ ra nguyên hình, hóa thân tham tiền.

Sau đó Cố Trường Ca dẫn Cố Tiên Nhi đi hội họp với Nguyệt Minh Không ở Chân Tiên thư viện, còn đám người Trường Sinh Cố gia thì vẫn luôn đi theo sau lưng hắn.

Nếu Cố Trường Ca đã xuất hiện thì mọi người dĩ nhiên lấy hắn là người cầm đầu.

Một đám đệ tử và trưởng lão Chân Tiên thư viện nhìn về phía Cố Trường Ca, ánh mắt có chút mất tự nhiên.

Mặc dù trước đó bọn hắn đã rất sợ hãi người này, nhưng lại không e dè nhiều như hôm nay.

Bọn người Lục Quan Vương Quân Diêu, Thiên Hoàng Nữ cũng vô ý thức tránh đi ánh mắt của Cố Trường Ca, không dám đối mặt với hắn.

"Vừa rồi Cố huynh thật đúng uy phong, đáng tiếc không thấy được tiết mục ngươi trấn áp Khương Lạc Thần, trắng trợn cướp đoạt công chúa, thật là có chút tiếc nuối."

Vương Tử Câm cười nhẹ nhàng nói.

Nàng mặc một bộ váy dài màu lam, khuôn mặt tuyệt mỹ, trong lúc nói chuyện thì đôi mắt xinh đẹp cong thành hình trăng lưỡi liềm, có vẻ cực kì xinh xắn động lòng người.

Không thể không nói, nếu bàn về diện mạo thì nàng gần như xinh đẹp đến cực hạn, đủ để sánh ngang với Nguyệt Minh Không hoàn mỹ không một tì vết.

Sự khác biệt giữa hai người chính là khí chất.

Nàng như không cốc u lan, sương mù trong rừng thanh, có một loại khí chất yên tĩnh động lòng người, nhưng m hết lần này tới lần khác nàng lại nói ra những lời ẩn chứa sự lớn mật làm cho người ta không thể tưởng tượng nổi, tựa như là yêu nữ.

"Vừa rồi chỉ là trò đùa thôi, khiến Tử Căng cô nương chê cười rồi."

Cố Trường Ca không thèm để ý, giống như đã quá quen với những câu bông đùa của đối phương, hắn chỉ mỉm cười đáp lại một câu sau đó nhìn thoáng về phía Giang Sở Sở.

Thấy vẻ mặt bình tĩnh của nàng, giống như không chút gợn sóng nào, hắn lựa chọn không chủ động chào hỏi.

Với hắn, thật ra bây giờ loại mặt mũi này có cũng được mà không cũng không sao.

Nhưng hình tượng trong mắt mọi người không thể đổ sụp được.

Ý cười của Vương Tử Câm không giảm, nàng nhìn chăm chú vào Cố Trường Ca, có điều cũng không nói thêm cái gì cả.

Hết chương 1009.
Bạn cần đăng nhập để bình luận