Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 2111: Ngược dòng thời gian, tìm về quá khứ

Chương 2111: Ngược dòng thời gian, tìm về quá khứ

Thiền Hồng Y không nhiều lời, thay đổi một vị trí ngồi cho thoải mái, không ngồi xếp bằng như lúc nãy nữa, Nàng nhẹ nhàng vung tay qua bàn thạch, bỗng nhiên chút hương trà ít ỏi đã biến thành một ấm trà nóng thơm ngát.

“Gặp lại lão bằng hữu cũng không có trà ngon để thết đãi.”

“Ngươi cứ tùy tiện đi.”

Vừa dứt lời, nàng lại ôm lấy đầu gối rồi đặt cằm lên như là đang suy nghĩ điều gì đó.

Đào Yêu ngồi lên thạch dực, tự rót cho bản thân một chén trà rồi nói.

“Đừng nhìn nữa, thay vì ngồi ở nơi xa xôi nhìn qua thì sao không tự mình đến hỏi hắn?”

Thiền Hồng Y thu hồi ánh mắt, cử động một hồi rồi nâng chén trà lên nhấp một ngụm.

“Hỏi cái gì?”

Ánh mắt nàng thâm sâu dừng lại ở chén trà, một vài cánh hoa đào khô bị gió thổi rơi vào trong chén.

“Hỏi nguyên nhân, cũng hỏi một đáp án mà ngươi muốn biết.”

Đào Yêu thổi nước trà, bỗng nhiên Thiền Hồng Y nở nụ cười, chẳng qua nụ cười này lại có vẻ như đang chế giễu.

“Hỏi rồi thì sao chứ?”



“Bây giờ, nguyên nhân hay là đáp án còn quan trọng sao?”

Nàng hỏi ngược lại, Đào Yêu thản nhiên liếc nhìn nàng một cái rồi nói.

“Còn quan trọng hay không thì trong lòng ngươi khắc rõ.”

“Ta tới tìm ngươi cũng không phải để ôn chuyện. Mấy ngày nay ta nghĩ chắc ngươi cũng có thể cảm nhận được hoàn cảnh thiên địa biến hóa…”

“Với thực lực hiện tại của đôi ta thì hẳn là có thể thừa nhận nhân quả khổng lồ này, lội ngược dòng sông thời gian một chuyến, có lẽ có thể làm rõ một số chuyện.”

“Điều này cũng coi như chấm dứt chấp niệm của ngươi và ta.”

“Nếu như trên đường bị nhân quả phản phệ, hai ta không chịu nổi, thân tử nhân vong thì vẫn tốt hơn giống như hiện giờ, ngu ngu ngốc ngốc…”

Đây là lựa chọn mà trước khi rời thôn Đào Yêu đã nghĩ xong.

Hiện giờ hoàn cảnh thiên địa biến hóa khiến nàng khôi phục không ít thực lực của trước kia, tuy rằng không thể thực sự nghịch chuyển thời gian quay về thượng cổ.

Nhưng làm một vị khách qua đường để tận mắt nhìn thấy một vài chuyện thì vẫn miễn cưỡng làm được.

Chẳng qua có một số chuyện liên quan quá lớn tới nhân quả, ngay cả Đào Yêu cũng không chắc chắn bản thân có thể chịu đựng được hay không, muốn xem quá khứ thì phải trả một cái giá tương ứng.

“Lội ngược dòng sông thời gian quay về quá khứ một chuyến?”

Thiền Hồng Y cũng không ngờ đây là nguyên nhân mà Đào Yêu tới tìm nàng, ánh mắt nàng vẫn thâm trầm, trong miệng thì thào lặp lại.

“Bây giờ Vận Mệnh đại tế ti của Tiên Cung đang ở Vận Mệnh thần điện, nàng có được Tạo Hóa Tiên Chu, dựa vào vật kia là có thể đi qua dòng sông thời gian, triệt tiêu được rất nhiều nhân quả khổng lồ.”

“Đi tìm nàng, nàng sẽ hỗ trợ.”

Ngữ khí của Đào Yêu vẫn không hề có chút gợn sóng.

Vận Mệnh đại tế ti từng là chúa tể của Vận Mệnh thần điện chốn Tiên Cung, giỏi thôi diễn bói toán, có trình độ cao thâm trong vận mệnh nhân quả nhất đạo. Nàng sở hữu chí bảo Tạo Hóa Tiên Chu có thể vượt qua dòng sông thời gian, quay ngược về quá khứ.

Nghe Đào Yêu nói vậy, hiển nhiên Thiền Hồng Y cũng hơi dao động, nhìn vào trong tách trà bằng ánh mắt thâm trầm.

"Khi nào thì lên đường?"

Nàng ngước mắt hỏi, giọng điệu đã bình tĩnh lại.

Đào Yêu không hề bất ngờ trước phản ứng của nàng, nhất định là Thiền Hồng Y còn muốn biết thời kì cổ lão đã xảy ra chuyện gì hơn nàng.

Tại sao Tiên Cung lại bị hủy diệt khiến Cố Trường Ca ra tay đánh sập chư thiên, thậm chí còn ra tay với cả người thân thiết nhất bên cạnh hắn? Còn một điều nữa, Thiền Hồng Y muốn biết nguyên nhân thật sự khiến cho Cố Trường Ca nhận nuôi mình. Đương nhiên điều quan trọng nhất là nàng muốn thật sự hiểu rõ sư tôn của mình, muốn biết rất nhiều bí mật chưa được hé lộ. Thậm chí điều này đã trở thành chấp niệm của nàng.

"Có thể lên đường bất cứ lúc nào."

Đào Yêu trả lời.

"Vậy thì đi thôi."

Thiền Hồng Y không dây dưa dài dòng, hồng y thoáng qua, thân ảnh đã biến mất khỏi đỉnh núi. Đào Yêu thấy vậy cũng không bất ngờ, lập tức bước vào hư không mờ mịt, rời khỏi nơi này theo Thiền Hồng Y.

Vận Mệnh thần điện nằm ở bờ đông Thần quốc, giáp vùng tinh hải mênh mông. Nơi ấy có nhiều hòn đảo trôi nổi, xung quanh giăng đầy sương mù mờ mịt mơ hồ, quanh năm suốt tháng bị bao phủ trong sắc màu lạnh lẽo không thấy ánh sáng rọi tới.

Khu trung tâm có một tế tự thần điện vừa rộng lớn vừa trang nghiêm, toát ra đại khí cổ lão. Một nữ tử vô cùng xinh đẹp mặc trường bào nguyệt sắc đang bói toán gì đó trên la bàn.

Mái tóc đen mượt như suối, nét mặt bình thản ung dung toát ra khí tức không nhiễm khói lửa nhân gian. Nàng hệt như tiên tử của Quảng Hàn Cung trên Cửu Thiên.

Đương nhiên nàng chính là chủ nhân của nơi này, là Vận Mệnh đại tế ti của Thần quốc được người đời tôn xưng là Nhược Âm nương nương. Hình như nàng phát hiện ra điều gì đó, đột nhiên ngước mắt nhìn về khoảng không ngoài Vận Mệnh thần điện.

"Không biết hai vị khách quý tới thăm vì chuyện gì?"

Nàng cũng là nhân vật thuộc thời kỳ Cấm Kỵ kỷ nguyên nên tất nhiên là nàng biết tới sự tồn tại của Đào Yêu và Thiền Hồng Y. Nàng cất tiếng hỏi, giọng điệu lạnh lùng xa cách.

"Không ngờ Vận Mệnh thần điện to thế này mà bây giờ chỉ có một mình ngươi, ngay cả một thị nữ để hầu hạ cũng không có."

"Nhược Âm nương nương không cảm thấy nơi này lạnh lẽo sao?"

Tiếng cười nhẹ nhàng yêu diễm vang lên từ hư vô. Cùng lúc đó, Thiền Hồng Y và Đào Yêu hiện thân, chân trần như tuyết đứng trong cung điện.

Tiêu Nhược Âm nghe vậy, ánh mắt không chút gợn sóng. Nàng chỉ nói:

"Lẽ nào hai vị tới đây để chế giễu ta?"

Nàng không cho rằng hai người này rảnh rỗi như thế để đến đây nói với nàng mấy lời này.

Dù là ở Cấm Kỵ kỷ nguyên, lúc Tiên Cung thống nhất chư thiên, nàng và hai người kia cũng không thân thiết, chưa từng qua lại.

Hết chương 2111.
Bạn cần đăng nhập để bình luận