Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 465: Khóc

Chương 465: Khóc

Ông! !

Cố Trường Ca nhấc bàn tay lên, một bàn tay khác phảng phất trở thành một thanh tiên kiếm tuyệt thế, kiếm ý huy hoàng tràn ngập, muốn xuyên thủng thân thể của Cố Tiên Nhi, đào ra khối tiên cốt kia của nàng.

Nhưng mà sau một khắc.

Trên khuôn mặt của Cố Trường Ca đột nhiên có cỗ khí tức hung ác dâng lên, phảng phất một tôn Ma Chủ cái thế, muốn giết chóc chư thiên!

"Cút!"

Hắn đang gầm nhẹ, âm thanh mang theo trầm thấp, vẻ giãy dụa hiển hóa trên khuôn mặt.

Cái tay muốn xé nát Cố Tiên Nhi kia, bỗng nhiên ngừng ở giữa không trung, không ngừng run rẩy.

Phảng phất đang đối kháng với một cỗ lực lượng kinh khủng khác.

Thần sắc của hắn vẫn lạnh lùng như cũ.

Nhưng mà bây giờ lại có thêm các cảm xúc phẫn nộ, băng lãnh, hung ác.

"Cố Trường Ca…"

"Có chuyện gì với ngươi vậy?"

Cố Tiên Nhi ngây ngẩn cả người, đột nhiên bị Cố Trường Ca buông ra, ngã trên mặt đất.

Nàng mở to hai mắt nhìn, vừa rồi nàng cho rằng mình sẽ chết.

Nhưng mà không nghĩ tới, ở thời khắc mấu chốt, Cố Trường Ca vậy mà buông nàng ra? Không tiếp tục ra tay với nàng.

Đây là có chuyện gì?

Một cỗ ma tính khác đang khống chế thân thể và ý thức của hắn? Mà ý thức nguyên bản của hắn, đang tiến hành đối kháng, đoạt lại quyền khống chế thân thể?

Rất nhanh, Cố Tiên Nhi liền phản ứng kịp.

Nếu không thì làm sao giải thích được cổ ma tính kinh người kia trên thân Cố Trường Ca và những gì mà hắn đang làm hiện nay chứ.

"Cố Trường Ca, ngươi sao rồi? Ta giúp gì được cho ngươi?"

Cố Tiên Nhi không khỏi có chút lo lắng.

Lúc này, nàng không lo lắng cho an nguy của mình, ngược lại cảm thấy Cố Trường Ca cần trợ giúp, hắn xuất hiện vấn đề lớn.

Dù sao theo cử động vừa rồi của hắn, chuyện này hết thảy đều là thân bất do kỷ, chính hắn cũng không khống chế được.

Hắn hoàn toàn không muốn làm như thế.

"Cút, ta bảo ngươi cút, nghe không rõ sao? Cút được bao xa thì cút bấy xa."

Nghe vậy, Cố Trường Ca đột nhiên ngước mắt nhìn nàng.

Trong mắt đều là khí tức hung ác, gào thét trầm thấp, tựa hồ đang cố gắng khống chế thân thể.

Tay trái của hắn đang nắm chắc tay phải của mình, rất nhiều thần phù sáng chói ở bên trong, ngay cả hư không cũng bị ảnh hưởng, muốn sụp đổ, bộc lộ ra khí tức nguy hiểm.

Nhìn tựa hồ là đang muốn ra tay với Cố Tiên Nhi, nhưng mà bị một cái tay khác gắt gao bắt lấy, khó mà động đậy.

Đây là một cảnh tượng rất quỷ dị.

Nhưng mà Cố Tiên Nhi hiểu được.

Bây giờ cánh tay kia không nhận khống chế của Cố Trường Ca, hắn tựa hồ sắp không áp chế nổi cỗ ma tính kinh khủng kia.

"Ta không đi, ta có thể giúp ngươi. Ta cần làm gì, có phải là sau khi đào ra khối tiên cốt này, liền có thể giúp ngươi?"

Cố Tiên Nhi lo lắng hỏi, rất gấp gáp, nàng cho rằng như vậy cũng không phải là không có đạo lý.

Dù sao theo cử động vừa rồi của Cố Trường Ca, hắn vẫn muốn đào khối tiên cốt này của nàng, vậy thì chứng minh khối tiên cốt này rất có tác dụng với hắn.

"Cút, ngươi chính là đồ phế vật, ngươi có thể giúp gì cho ta? Ta không cần tiên cốt của ngươi."

"Ta không muốn giết ngươi, để tránh làm dơ tay của ta, Cố Tiên Nhi ngươi cút đi cho ta, mau cút đi thật xa"

Nghe vậy, Cố Trường Ca lạnh lùng nhìn nàng, có vẻ càng thêm hung ác.

"Cố Trường Ca ngươi đừng tự lừa mình dối người nữa, ngươi thật tự đại, lúc này rồi, còn kiêu ngạo như vậy, còn không nhận hảo ý của người khác, không để người khác trợ giúp…"

Âm thanh của Cố Tiên Nhi phát run, lúc này nàng đều đã sắp khóc.

Oanh!

Nhưng mà Cố Trường Ca lại không nghe được lời của nàng.

Ma khí càng kinh khủng, trong nháy mắt bao phủ lấy hắn, khiến hắn càng thêm lạnh lùng vô tình, đã không còn nhiều cảm xúc như vừa nãy.

"Cho ngươi đường sống mà ngươi không đi, muốn chờ chết, quả thực là ngu xuẩn." Khuôn mặt của hắn bình tĩnh trở lại, từ tốn nói.

Dứt lời, bàn tay lớn chộp tới, lại muốn động thủ với Cố Tiên Nhi.

"Cố Trường Ca, ngươi mau tỉnh lại, đừng bị ma tính chiếm cứ ý thức!"

Thấy vậy, sắc mặt của Cố Tiên Nhi tái đi, hô to, muốn đánh thức ý thức nguyên bản của Cố Trường Ca.

Rất hiển nhiên, ý thức hiện tại của Cố Trường Ca bị ma tính chiếm cứ lần nữa, hắn đã không còn hắn vừa rồi.

"Ta chính là ta, vì sao phải tỉnh lại?" Cố Trường Ca thản nhiên nói.

Mắt thấy một chưởng này sắp đập xuống trên người Cố Tiên Nhi.

Sau một khắc, ánh mắt của hắn lại biến hóa lần nữa, nhìn tựa như là bị tâm thần phân liệt.

Âm thanh mang theo vẻ hung ác và băng lãnh, "Không cho phép động đến nàng."

Vừa dứt lời, dướit thần sắc lạnh lùng mà quyết tuyệt của Cố Trường Ca, từng cái phù văn, bỗng nhiên biến mất.

Ầm!

Toàn bộ cánh tay đột nhiên oanh một tiếng rồi nổ tung.

Kể từ đó, trạng thái của Cố Trường Ca dường như cũng dịu lại.

Cổ khí tức kinh khủng kia cũng trì trệ, ma tính bắt đầu tiêu tán đi như thủy triều.

Hắn nhắm mắt lại, thần sắc khôi phục lại bình tĩnh, lẳng lặng đứng tại chỗ, không nhúc nhích.

Cảnh tượng này, để cả người Cố Tiên Nhi đều ngây ra, sau đó nước mắt lặng lẽ rơi xuống trên khuôn mặt nàng.

"Cố Trường Ca…"

Nàng mang theo tiếng khóc nức nở, chuyện này dưới cái nhìn của nàng, Cố Trường Ca nếu không phải vì bảo hộ nàng, mà đối kháng với ma tính ở bên trong thân thể thì làm sao hắn lại phải dùng hạ sách này?

Cố Tiên Nhi cũng không thấy được, quang huy trên một cánh hoa đào mà nàng giấu ở dưới ống tay áo đột nhiên biến mất, trở nên ảm đạm.

Đó là một hư ảnh mơ hồ, nhìn không rõ ràng.

Nếu như Cố Trường Ca thật muốn ra tay giết nàng, hư ảnh trên cánh hoa đào kia, tuyệt đối sẽ thức tỉnh.

Về chuyện này, bản thân Cố Tiên Nhi hoàn toàn không biết.

Hết chương 465.
Bạn cần đăng nhập để bình luận