Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 1553: Vũ Hoá Cổ Thiên Tôn

Chương 1553: Vũ Hoá Cổ Thiên Tôn

Sát khí đáng sợ vọt ra, giống như dòng lũ bao phủ tới bốn phương tám hướng, sắc mặt tất cả mọi người biến đổi kịch liệt, vừa sợ vừa tức giận.

Rất nhiều người chưa kịp phản ứng, hoàn toàn không ngờ tới Giang Thần sẽ làm như vậy, không để ý kết quả chút nào đã trực tiếp phá vỡ phong ấn của huyền ngọc.

Cơ Sơ Nguyệt cũng lộ ra sắc mặt trắng bệch.

Dưới cái nhìn của nàng, hành vi hôm nay của Giang Thần vô cùng lạ lẫm, hắn đã không phải Giang Thần kiên nghị tự tin mà nàng quen thuộc.

Nhất là Giang Thần lại còn ẩn tàng thân phận người thừa kế Ma Công.

Điều này khiến toàn thân nàng run rẩy, trong lòng vô cùng đau đớn, có cảm giác mình bị Giang Thần lợi dụng.

“Thật đáng giận, gia hỏa này tâm mang ý định xấu, hắn muốn lừa giết tất cả chúng ta đến nơi này, tiếp đó sẽ thôn phệ các loại bản nguyên.”

“Thân là người thừa kế Ma Công, sao hắn có thể có lòng tốt mà nghĩ cách cứu viện tiên tổ của Cơ gia được chứ!”

Lúc này, nơi đây bộc phát sát khí ngất trời.

Tất cả mọi người vừa né tránh thác nước màu tím, vừa nhìn chằm chằm vào Giang Thần, ánh mắt như muốn phun lửa, hận không thể thiên đao vạn quả hắn.

Vô số Kẻ thành đạo phẫn nộ, nếu không phải khó mà xuất thủ thì e rằng đã đánh chết Giang Thần rồi.

“Ngươi đã đáp ứng ta, sau khi thoát khỏi vây khốn thì sẽ giết bọn hắn!”

Giang Thần bây giờ đương nhiên cũng không thèm để ý đến suy nghĩ và thần sắc của mọi người.

Trên mặt hắn mang theo nụ cười ẩn chứa mấy phần sảng khoái, mở miệng nói với đạo nhân ở bên trong Huyền Ngọc.

Răng rắc!

Huyền ngọc phong ấn địa động vỡ vụn trên tay Giang Thần, từng khối rơi xuống nhập vào trong địa động.

Dường như đạo nhân mặc vũ y tinh quan ở bên trong nghe được lời nói của Giang Thần.

Vốn dĩ cơ thể đã sinh cơ câu diệt bỗng nhiên lại run lên một cái.

Dường như đôi mắt nhắm chặt cũng muốn mở ra, để lộ sát khí vô tận, phảng phất như đã từng có vô số sinh linh táng diệt trên tay hắn.

Một màn này khiến mọi người sợ hãi, nhục thân tựa hồ muốn nứt toác, khó có thể chịu đựng được loại khí tức khủng bố kia.

Ngay cả là tồn tại Chí Tôn Cảnh thì bây giờ cũng đang run rẩy và cực kỳ bất an.

Khi còn sống thực lực của tôn đạo nhân này tuyệt đối là khủng bố đến mức khó có thể hình dung.

“Cuối cùng lão đạo cũng đã thoát khỏi vây khốn…”

Vũ y lão đạo chậm rãi lẩm bẩm, tựa như đang cảm thán, cũng giống như đang hưng phấn.

Thế nhưng từ trong lời hắn mọi người lại nghe được sát khí vô tận ngập trời lấp cả mặt đất khiến người khác nghẹt thở.

“Giang Thần, mau nhân cơ hội rời đi, đào tẩu từ cái địa động kia.”

Khí linh của Tạo Hoá Tiên Chu ở trong đầu Giang Thần nói, cảm giác vũ y đạo nhân này không phải hạng người dễ chung đụng.

Nhất là sát khí mà hắn để lộ ra ngoài, làm nó càng thêm bất an.

Giang Thần gật đầu một cái, cũng hiểu rõ đạo lý cùng hổ sờ da, cho nên thân ảnh hoá thành một vệt sáng lóe lên, chạy thẳng vào trong địa động ở phía trước.

Về phần sau lưng sẽ phát sinh chuyện gì thì không liên quan đến hắn.

Mặc dù hắn cũng rất muốn tận mắt nhìn thấy Cố Trường Ca bị vũ y đạo nhân kia giết chết.

“Không hay rồi, tiểu tử kia muốn chạy trốn…”

Nhìn thấy thân ảnh Giang Thần trốn vào trong địa động, sắc mặt của rất nhiều người đại biến, càng thêm tức giận và không cam lòng.

Trơ mắt nhìn Giang Thần phá vỡ phong ấn huyền ngọc, thả đạo nhân bị phong ấn ở trong đó ra, tiếp theo lại nhìn thấy hắn bỏ trốn mất dạng.

Như thế sao có thể bảo bọn hắn không phẫn nộ cho được.

Tuy nhiên bây giờ bọn hắn cũng không có thời gian đuổi theo Giang Thần, bởi vì còn có một đại sự đang đặt trước mặt bọn hắn.

Vũ y đạo nhân từ trong huyền ngọc phá vỡ phong ấn mà ra thoạt nhìn đã thấy không phải hạng người lương thiện gì.

“Cẩn thận người này.”

Kẻ thành đạo của Thiên Hoàng Sơn trầm giọng nói, vô cùng e dè mà nhìn vũ y đạo nhân, đề phòng đối phương bất chợt ra tay.

Những người còn lại cũng lấy pháp khí của mình ra, bày trận sẵn sàng nghênh đón quân địch.

“Khặc khặc… không ngờ lão đạo còn có một ngày thật sự thoát được, các ngươi may mắn được chứng kiến cảnh tượng này, cho dù có chết thì cũng nên thỏa mãn.”

Trên mặt vũ y lão đạo mang theo nụ cười lạnh, đáng lẽ là bộ dạng tiên phong đạo cốt nhưng bởi vì vẻ mặt này mà tự dưng lại lộ ra mấy phần tà khí.

Hắn nhìn lướt qua tất cả mọi người ở đây, không hề để tâm đến những Kẻ thành đạo chút nào.

Huống chi là những sinh linh tu sĩ khác, ở trong mắt hắn càng không khác gì tôm tép nhãi nhép, ngay cả tư cách khiến hắn nghiêm túc cũng không có.

Mặc dù hắn chỉ là một tia ác niệm uẩn dưỡng bên trong thi thể biến thành, thế nhưng lại thừa kế rất nhiều đạo pháp thần thông của vũ y lão đạo nguyên bản.

Ngay cả khi ở đây thì cũng có thể dễ dàng càn quét rất nhiều Kẻ thành đạo.

“Hình như ta biết hắn là ai, Vũ Hoá cổ thiên tôn, đã từng là một tồn tại vô thượng trong thời kỳ Tiên Cổ, bại trong tay Luân Hồi cổ thiên tôn, về sau không rõ tung tích…”

“Không ngờ hắn vậy mà lại vị vây khốn trong Côn Sơn, bây giờ xem ra đây chắc hẳn là thi thể thoái biến sinh ra linh trí, chúng ta tuyệt đối không phải là đối thủ của hắn.”

Lúc này, một Kẻ thành đạo của Thái Cổ Diệp tộc bỗng nhiên mở miệng, ánh mắt vô cùng ngưng trọng hiện lên vẻ khiếp sợ, nhìn chằm chằm vào đồ án trên tay áo của vũ y lão đạo.

Trong thời kỳ Tiên Cổ, một tồn tại có thể được xưng là cổ thiên tôn phải có tu vi ít nhất là đạt đến Tiên cảnh.

Cho dù ngày nay hoàn cảnh thiên địa đại biến, khó mà phát huy được lực lượng của Tiên cảnh nhưng cũng không phải là một nhân vật mà bọn hắn có thể địch nổi.

Đám người nghe được lời này đều cảm giác trong lòng nặng nề, vô cùng kiêng kỵ và cẩn thận.

Thi thể của một vị cổ thiên tôn thoái biến sau khi chết, đây chẳng phải là nói cỗ thi thể trước mắt ít nhất cũng phải đạt đến cấp độ Tiên cảnh sao?

Ai có thể đánh bại được đây?

Cho dù đã trải qua vô số năm, huyết khí suy kiệt, nhưng e là ở thượng giới bây giờ cũng không tìm thấy mấy người có thể chống lại!

Chẳng trách lúc đó tiên cổ Cơ Thánh Sơ của Cơ gia lại bỗng nhiên truyền âm cảnh báo đám người đừng động vào khối huyền ngọc kia.

Hết chương 1553.
Bạn cần đăng nhập để bình luận