Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 3412. Tổ sư Tà Nguyệt Tông



Chương 3412. Tổ sư Tà Nguyệt Tông




“Tiên Nhi sư muội, trước đó ta đã nhiều lần đắc tội, ta hy vọng ngươi khoan dung độ lượng, đừng để ý lúc trước.”
“Bên trên đê đập, nếu không nhờ ngươi ra tay cứu giúp, ta và các sư đệ chỉ sợ đã táng mệnh trong hắc triều.”
Sau đó, có người tiến lên, bưng chén rượu mời Cố Tiên Nhi, khắp gương mặt chỉ toàn là sự cảm kích và áy náy.
Cố Tiên Nhi thoáng có chút hoang mang. Nàng không nhận ra những đệ tử đó. Nhưng trong lúc đại chiến, nàng đích thật đã thuận tay cứu không ít người.
“Sư huynh khách sáo rồi, đại nạn lâm đầu, đồng môn gặp nguy hiểm, ra tay cứu giúp là chuyện phải làm mà.”
Nàng nhẹ nhàng lắc đầu.
Trải qua một trận chém giết, rất nhiều đệ tử trẻ tuổi của Tà Nguyệt Tông đều công nhận Cố Tiên Nhi, không còn chán ghét nàng như lúc ban đầu.
Trong thời điểm ăn bữa hôm lo bữa mai như lúc này, không còn bao nhiêu người quan tâm đến việc nàng nhiễm phải thứ xui xẻo nữa.
Hơn nữa, trong cuộc đại chiến lần này, thực lực của Cố Tiên Nhi đã chấn kinh rất nhiều người. Nàng thậm chí còn ra tay cứu không ít đồng môn sư huynh đệ. Điều này khiến cho rất nhiều đồng môn đã từng chán ghét, khinh thường nàng phải cảm thấy áy náy, tự trách, không dám đối mặt với nàng.
Sau đó, lại có không ít đệ tử tiến lên mời rượu nàng, bày tỏ lòng cảm kích.
Lam Hân nhìn cảnh tượng trước mặt, trong lòng cảm thấy rất vui. Những người kia vẫn còn biết lý lẽ, có ơn tất báo. Đáng tiếc, khi bọn họ hiểu ra những thứ này thì đã quá muộn.
Nếu sớm hơn một chút, Tiên Nhi sư muội và bọn họ đã có thể vui vẻ ở chung rồi.
“Không nghĩ đến cuối cùng nha đầu này sẽ lưu lại.”
“Dựa vào thiên phú của mình, nàng ta nên rời đi mới đúng…”
“Ban đầu Tà Nguyệt Tông ta có lỗi với nàng.”
Bên trên ngọn sơn phong đằng xa, rất nhiều trưởng lão nhìn thấy cảnh tượng này, tâm trạng cực kỳ phức tạp.
Bọn họ cũng không lựa chọn rời đi, vẫn ở lại Tà Nguyệt Tông. Mặc kệ kết quả vận mệnh như thế nào, bọn họ vẫn sẽ ở lại canh giữ mảnh đất mà mình dốc hết tâm huyết.
Tông chủ và mấy vị lão tổ Tà Nguyệt Tông, nhân vật nội tình cũng đang nhìn cảnh tượng trước mắt.
Kiếp nạn sắp đến, tối nay ngược lại phá lệ yên tĩnh.
“Cơ nghiệp vạn cổ của Tà Nguyệt Tông ta không nghĩ đến có một ngày lại đứng trước nguy cơ sụp đổ.”
Một vị lão tổ khẽ thở dài.
Ông cách Tổ Đạo cảnh cũng chỉ một bước, xem như tồn tại hàng đầu của Tà Nguyệt Tông. Tuy nhiên, trước mặt đại kiếp, ông cũng chẳng khác gì Đạo cảnh bình thường.
“Tà Nguyệt Tông chúng ta không thể hủy được. Ngày mai, tông chủ ngươi hãy mang theo những đệ tử kia chạy nạn. Cơ nghiệp sau cùng của tông môn sẽ do chúng ta phụ trách bảo vệ.”
Ánh mắt một vị lão tổ khác trở nên thâm thúy, nhìn về phía dãy núi xa xăm, trầm giọng nói.
Tông chủ Tà Nguyệt Tông nghe xong, không khỏi im lặng. Nhìn tông môn dần dần yên lặng, trong lòng ông cũng dâng lên nỗi buồn vô cớ.
“Ta thật có lỗi với Trần Nghi trưởng lão.”
Ông lắc đầu, trong nháy mắt trở nên già nua rất nhiều, vô cùng chán nản. Nghĩ đến ngày đó ông đáp ứng yêu cầu của Chính Nhất Minh, phái Trần Nghi trưởng lão đến Phạt Thiên Minh, để nàng phải chịu chết.
Quả nhiên, Tà Nguyệt Tông vẫn gặp nạn. Đây chính là báo ứng.
“Chỉ cần lưu lại hỏa chủng, tương lai không cần lo không có liệu nguyên chi hỏa. Các ngươi đi đi.”
Chỗ sâu trong Tà Nguyệt Tông, bên trong một hạo thổ yên tĩnh bỗng nhiên có âm thanh thở dài vang lên.
Sương mù đầy màu sắc bốc hơi, một bóng người mờ ảo xuất hiện.
Bóng người đó mơ hồ mông lung, mảnh vỡ thời không lượn lờ chung quanh, hư vô bị bóp méo, tựa như tồn tại bắt đầu từ thời khai thiên tích địa.
Bóng người này nhìn không thấy rõ gương mặt, chỉ có khí tức mênh mông tràn ngập chung quanh, từng đạo thần hoàn bắt đầu vờn quanh.
Một đám trưởng lão và đệ tử Tà Nguyệt Tông đều kinh ngạc. Mấy vị lão tổ cổ lão có bối phận rất xa xưa lại càng không nhịn được mở to mắt. Bọn họ quan sát cẩn thận bóng người này, sau đó kích động, run rẩy muốn bái lạy.
“Ngài chính là tổ sư…”
Người lên tiếng chính là vị lão tổ vừa rồi.
Những trưởng lão và đệ tử còn lại cũng mở to hai mắt nhìn bóng người đột nhiên xuất hiện kia.
“Ta chỉ là một đạo chấp niệm mà hắn lưu lại. Chỉ khi nào Tà Nguyệt Tông gặp đại nạn mới có thể khôi phục, nhưng cũng chỉ có một phần mười thực lực lúc hắn toàn thịnh.”
Bóng người này bình tĩnh nói.
Nghe xong, một đám trưởng lão và đệ tử đều ngẩn cả người, sau đó tâm trạng kích động cũng bình phục lại, cảm thấy một nỗi buồn vô cớ.
Tổ sư là nhân vật thời đại vô cùng cổ lão. Cho dù thủ đoạn của ông ấy thông thiên đến cỡ nào, làm sao có thể sống đến bây giờ chứ?
Cũng không phải ai cũng có thể sống đến lúc này như tổ sư Ngự Tiên Cung.
Bên trong khu vực tràn đầy phế tích của Tà Nguyệt Tông, một lão ẩu tóc rối bời ngồi yên trên một tảng đá, lúc này đang ngẩng đầu nhìn sang bên kia.
Bên trong đôi mắt vốn trống rỗng dường như lóe lên cái gì đó, giống như sấm sét nổi lên giữa không trung, tia chớp thoáng qua, khiến người ta tim đập thình thịch.
Tuy nhiên, bà ta rất nhanh khôi phục lại bộ dạng ngu dại như vừa rồi, ngồi yên ở đó, giống như không có chuyện gì xảy ra.
Chấp niệm tổ sư Tà Nguyệt Tông dường như có cảm giác, nhìn thoáng qua di tích đó, nhưng cũng không nói câu nào, chỉ lắc đầu. Hết chương 3412.



Bạn cần đăng nhập để bình luận