Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 1595: Sát lục chi ý

Chương 1595: Sát lục chi ý

Mặc dù Du Hoàng thấy lời nói của Cố Trường Ca hơi có gì đó lạ lạ.

Nhưng hắn cũng không nghĩ quá nhiều, lúc này hắn đã dồn hết sự chú ý của mình vào Thác Bạt Tiêu Dao rồi.

Với thực lực bây giờ của Thác Bạt Tiêu Dao bày ra thì cũng đã đủ sánh ngang nhiều con em hoàng thất.

Hắn vốn là người quý tài, thường xuyên ban thưởng rất nhiều bảo vật cho các tuấn kiệt trẻ tuổi trong Đại Du Tiên Triều.

Nhưng Du Hoàng vẫn hơi hiếu kỳ vì sao Thác Bạt Tiêu Dao lại muốn giấu dốt, ẩn tàng thực lực mình đến tận ngày nay, đến bây giờ tới đường cùng mới chịu hiển lộ thực lực.

Nếu nếu không có nỗi khổ tâm thì chắc chắn hắn không tin.

Thân là con thứ ba của Tướng Quân Phủ, thân phận Thác Bạt Tiêu Dao hiển hách vô cùng, hoàn toàn không cần lo lắng sẽ có người mưu hại hắn.

Huống chi nếu hắn chịu phô bày thiên phú của bản thân ra, thì sẽ càng được coi trọng và hưởng nhiều tài nguyên hơn nữa.

Vì sao hắn lại muốn ẩn giấu?

"Trường Ca thiếu chủ thật có mắt nhìn người, ngay cả bản hoàng cũng bị qua mắt." Du Hoàng lắc đầu, tán thán.

Cố Trường Ca nghe thế thì cười cười, thu hồi ánh mắt lại rồi nói, "Kỳ thực cũng chỉ là vấn đề thời gian mà thôi, ta nghĩ vị tam công tử của Thác Bạt phủ này không tình nguyện làm người bình thường cả một đời đâu."

"Tiềm long rồi cũng sẽ có lúc ra khỏi ao thôi."

Đối với hắn thì bây giờ chỉ cần xác định thân phận của Thác Bạt Tiêu Dao là xong.

Hắn là Chưởng Thiên Kiếm Chủ, hay là người liên quan đến Chưởng Thiên Kiếm?

"Trường Ca thiếu chủ nói cực phải!"

"Ha ha, sau khi lần Đại Hội Đi Săn này kết thúc thì phải phong thưởng cho gia hoả Thác Bạt Tiêu Dao này thật tốt mới được." Du Hoàng cười ha hả.

"Đứa nhỏ Tiêu Dao này, ẩn giấu lâu như thế, ngay cả người làm cha như ta cũng không biết gì cả..."

Thác Bạt Vân Thiên vừa mừng nhưng cũng vừa chua xót.

Nhưng cuối cùng hắn cũng đã yên lòng, thực lực của Thác Bạt Tiêu Dao mạnh thế chắc hẳn có thể bảo hộ được muội muội của hắn rồi.

Sau đó ánh mắt của hắn lạnh xuống, bắt đầu truyền âm phân phó hạ nhân sau lưng để đi điều tra lai lịch của nam tử mặt sẹo kia.

Trước mặt tất cả quần thần mà dám làm hắn mất hết mặt mũi, thậm chí còn suýt giết chết nữ nhi của hắn.

Nỗi nhục này hắn chắc chắn sẽ trả lại cho người đứng sau tên nam tử mặt sẹo kia.

Thác Bạt Vân Thiên đã khẳng định chắc chắn tên nam tử mặt sẹo kia được những địch thủ của hắn phân phó, nên mới có thể lẫn vào Đại Hội Đi Săn.

Ngay lúc rất nhiều đại thần đang nghị luận ầm ỉ, chấn kinh với thực lực mà Thác Bạt Tiêu Dao bày ra.

Cảnh tượng bên trong Ngũ Thải Linh Lung Huyền Hoàng Bảo Tháp bỗng có biến hoá nghiêng trời lệch đất.

Giao chiến giữa Thác Bạt Tiêu Dao và nam tử mặt sẹo có thể xưng là cuộc chiến đỉnh phong trong thế hệ trẻ, cả hai đánh đến thiên hôn địa ám, bát phương kịch chắn, sơm mạch sụp đổ, tất cả như hoá thành tro tàn.

Ba động kinh khủng bao phủ cả trên trời dưới đất, không đơn giản chỉ là chém giết, mà còn là sự va chạm của đủ loại thuật phép.

Hai người đã giao thủ mấy trăm chiêu, đủ loại thần thông kiếm thuật, tất cả đều được phát huy đến cực hạn.

Nơi đó đao mang kiếm khí xen lẫn, hiển hoá chiếu rọi khắp thiên địa, như một biển cát to lớn, sôi trào mãnh liệt, đủ để ma diệt bất kỳ sinh linh nào dám bén bảng tới.

Khí thế huỷ diệt bao trùm, đao mang phá không, kiếm khí lược địa, biến nơi này thành một khu vực hỗn loạn cực kỳ.

Những thiên kiêu trẻ tuổi nghe được động tĩnh sau đó chạy đến đều khiếp sợ khi nhìn thấy một màn này, không ai dám bước lên trước một bước, như nơi đó trở thành cấm khu của sinh linh vậy.

Oanh!

Cuối cùng nam tử mặt sẹo kia cũng không thể địch lại được Thác Bạt Tiêu Dao, rơi vào hạ phong, miệng thì phun máu, suýt chút nữa đã bị Thác Bạt Tiêu Dao bổ đôi ra rồi.

Nhưng Thác Bạt Tiêu Dao cũng dần dần đuối sức, sắc mặt trắng bệch, cả bàn tay đã nhuộm đỏ bởi tiên huyết, cả người vết thương chồng chất.

Nam tử mặt sẹo mạnh quá mức, mạnh hơn cả hắn tưởng tượng nhiều, thậm chí trong đại hoang này trừ đám người Du Phi Nhã thì không ai còn có thể chiến thắng được tên này.

Nhân vật như thế này thì người đứng sau sẽ đơn giản ư?

"Để ta xem ngươi còn chống cự được bao lâu? Chịu chết đi!"

Thác Bạt Tiêu Dao nhanh chóng bình ổn lại, ánh mắt dần lạnh lẽo, tiếp tục huy động trường kiếm chém xuống, như đang mang một mảnh sơn hải vậy, kiếm quang bộc phát vô cùng vô tận, che khuất cả bầu trời.

Hắn đã hạ quyết tâm giết chết tên này.

Trong lúc giao thủ với tên này thì hắn cũng đã lờ mờ đoán được thân phận của đối phương.

Sát thủ!

Ngoại trừ sát thủ ra thì không người nào có sát chiêu thủ đoạn khủng bố như thế cả, thậm chí là lấy thương đổi thương.

Cho nên coi như hắn bắt được tên nam tử mặt sẹo này cũng khó mà hỏi được bất kỳ thông tin nào.

"Ha ha, muốn giết ta không dễ đâu, ngươi đừng nằm mơ nữa! Ngươi không thể tưởng tượng được tương lai ngươi sẽ đối mặt với ai đâu."

"Ngươi chờ chết đi! Nếu không tới lúc đó ngươi sẽ phải hối hận khi sinh ra trên cõi đời này đó."

Nam tử mặt sẹo nghe thế thì cười ha hả, cực kỳ khinh thường.

Giao thủ với Thác Bạt Tiêu Dao khiến cho tuyệt thế Thiên Đao trên tay hắn cũng có một vài vết rạn, khó mà chịu đựng thêm va chạm nào nữa.

Nhưng lý do thật sự lại là Sát Lục Chi Ý mà vị kia phong tồn trong Thiên Đao 5 ngày nay sắp phá phong.

Đây mới chính át chủ bài lớn nhất của nam tử mặt sẹo.

Lời nói vừa dứt, Thiên Đao màu đen nứt ra, một khí tức khiến cả chư thiên, hành tinh phải run rẩy, vạn cổ đều im lặng vọt ra.

Thần sắc của rất nhiều thiên kiêu trong đại hiang đều đột biến, thần hồn run rẩy liên tục.

Sát lục khí tức tràn ngập thiên địa, đại đạo sát lục đang dần hiện lên, như có một dòng Hoàng Tuyền được chảy từ Cửu U Địa Ngục lên vậy, trong đó ta có thể thấy được chư thánh chư tiên đang trầm luân.

Đây là khí tức đại diện cho sự huỷ diệt, đại biểu cho huyết tinh cùng sát lục, khiến người khác nứt cả tim gan.

Hết chương 1595.
Bạn cần đăng nhập để bình luận