Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 1649: A Thanh về nhà

Chương 1649: A Thanh về nhà

“Cái gì?”

“Đúng là Tiểu thư! Tiểu thư về rồi?”

Mấy người lính đứng trên tường thành nhận ra A Thanh, không khỏi trừng mắt khó tin.

Tin tức liên quan đến A Thanh từ Nam Hoang châu vẫn chưa được truyền đến, bọn hắn cứ nghĩ tiểu thư đã chết ở thiên ngoại, lão Thành chủ cũng ngất đi, khó mà tiếp nhận sự thật này.

Bọn hắn chưa bao giờ nghĩ hôm nay sẽ có thể nhìn thấy tiểu thư, ai ai cũng hoài nghi phải chăng đây chỉ là ảo giác.

“Là ta, ta về rồi.” Thần sắc A Thanh hoảng hốt xen lẫn phức tạp.

“Tốt quá rồi! Đúng là Tiểu thư, nàng đã bình yên vô sự trở về! Mau đi bẩm báo với Thành chủ.”

Đám binh sĩ trên tường thành nhao nhao kích động.

Rất nhanh sau đó, cả toà Cổ Tang thành đều bị kinh động. Tiểu thư biến mất hơn nửa năm nay bỗng dưng trở về, lại còn bình yên vô sự, điều đó đã dẫn đến một oanh động cực lớn.

Từng đạo thần hồng lướt đến, tất cả mọi người trong phủ Thành chủ đều hiện thân, lão Thành chủ biết được tin tức thì lập tức chạy tới đầu tiên…

Nước mắt tuôn như mưa trên khuôn mặt già nua, hắn vô cùng kích động.

“Ngoại công…”

A Thanh trông thấy Ngoại công đã già hơn trước nhiều, mũi hơi chua xót, thấp giọng nói: “Xin lỗi.”

“Không sao không sao, A Thanh ngươi trở về là tốt rồi, ngươi về là tốt rồi, không có việc gì là được rồi.”

Thân hình lão Thành chủ hơi còng xuống, tóc bạc như cương châm, mang dáng vẻ của một lão sư tử không nộ mà uy, hiển hách uy nghiêm, vừa nhìn cũng có thể đoán được hồi trẻ hắn vô cùng oai phong lẫm liệt.

Hắn xoè bàn tay cầm quạt hương bồ ra, nhẹ nhàng vuốt tóc A Thanh, ánh mắt tràn ngập vui mừng.

“Ta thật có lỗi, để các ngươi phải lo lắng rồi. Ta không nên lén giấu mẫu thân và các ngươi mà đi tìm phụ thân…” A Thanh áy náy nói.

“Chuyện qua rồi, giờ ngươi bình an vô sự là tốt rồi, mẫu thân vì lo cho ngươi mà suýt đổ bệnh. Biết ngươi về rồi, nàng cũng có thể yên lòng.” Lão Thành chủ thở dài nói.

Lúc nói chuyện, hắn nhìn thấy Cố Trường Ca sau lưng A Thanh, bèn nghi hoặc hỏi.

“Vị này là?”

Hắn nhận ra Tuyên Điệp công chúa, có điều đối với Cố Trường Ca thì lại vô cùng xa lạ.

Ngoại tôn nữ đột ngột trở về, lại còn dẫn theo một gã nam tử trẻ tuổi.

Đổi lại là người khác thì cũng sẽ hoang mang khó hiểu.

Hơn nữa với cảnh giới tu vi của hắn vậy mà lại không thể nhìn thấu Cố Trường Ca, khiến trong lòng hắn cảm thấy lẫm liệt.

“Mẫu thân đâu ạ?”

Trong lòng A Thanh có chút lo lắng, tuy nhiên nàng vẫn giải thích: “Vị này là Cố công tử, ân nhân của ta. Nếu như không có hắn, ta cũng không thể bình yên trở về.”

“Ân nhân?”

Lão Thành chủ sững sờ, cố gắng kiềm chế nghi hoặc trong lòng để A Thanh đưa người vào trong thành.

Trên đường hắn kể cho A Thanh mọi chuyện xảy ra trong thời gian nàng biến mất, kể cả nguyên nhân khiến Cổ Tang thành trở nên lụn bại như thế này.

Suy cho cùng vẫn là do trước đây phụ thân nàng khiêu khích cừu địch.

Sau khi biến mất, đám người đó liền tới cửa để trả thù.

“Cừu địch trước đây của phụ thân?”

Khuôn mặt nhỏ nhắn của A Thanh thoáng hiện tia lãnh ý, bàn tay trắng nõn thanh tú siết chặt lại.

Phụ thân nàng là một tồn tại ở cấp độ Lục Địa Kiếm Tiên, cừu địch ít nhất cũng phải là cao thủ Đệ Bát cảnh hoặc Đệ Cửu cảnh.

Mà ngoại công nàng cũng chỉ là Đệ Thất cảnh mà thôi, căn bản không thể chống lại.

“Hiện giờ những cừu địch kia đã tìm tới cửa rồi sao?” Trên mặt A Thanh lộ ra sát khí.

Nghe nói như thế, lão Thành chủ cũng lộ ra ý cười, lắc đầu nói: “Lúc đó không biết là đã xảy ra chuyện gì, đám cừu gia đến gây chuyện đó đều đột nhiên biến mất, ta đoán là hảo hữu của phụ thân ngươi đã âm thầm ra tay tương trợ.”

“Thì ra là thế.”

A Thanh thở phào một cái, nếu như không có phụ thân ở đây, vậy thì bây giờ nàng sẽ thay phụ thân bảo vệ ngoại công và mẫu thân.

“Đây lại là nơi thiên địa linh mạch giao hội…”

Sau khi bước vào Cổ Tang thành, thần sắc của Cố Trường Ca càng lúc càng kì dị.

Mặc dù nhìn từ bề ngoài nơi đây cực kỳ hoang vắng, nhưng hắn lại có thể nhìn thấy tử khí bốc lên bao phủ thiên địa, giống như vạn tiên quy tổ, quần long bay lên không.

Địa thế như vậy rõ ràng là đầu nguồn đao mạch, căn nguyên linh tú, còn cao quý hơn gấp bội lần Nam Minh hoàng triều.

“Chẳng lẽ ở đây cất giấu thứ gì đó hoặc là có chỗ đặc biệt?” Cố Trường Ca trầm ngâm nghĩ ngợi.

Ngay sau đó, ở trong phủ Thành chủ, cuối cùng thì A Thanh cũng gặp lại mẫu thân đã xa cách nửa năm. Nàng xúc động khôn xiết, ước chừng phải mất nửa ngày mới tỉnh táo lại.

“Nha đầu ngươi đi không một lời từ biệt, có biết nửa năm qua ta đã lo lắng như thế nào không?”

Giọng điệu mẫu thân A Thanh mang theo ý trách móc, nàng nắm chặt tay nữ nhi.

“Là ta có lỗi với mẫu thân, lần này trở về ta nhất định sẽ không đi đâu nữa. Phụ thân hẳn là không có rơi vào tay đám Vực Ngoại Thiên Ma kia, vào thời điểm then chốt tu vi của phụ thân đã đột phá, bèn trốn vào vết nứt không gian…”

A Thanh hít sâu mấy hơi rồi mới chậm rãi nói.

“Ta biết phụ thân ngươi sẽ không dễ dàng xảy ra chuyện đâu.”

Nghe nàng nói thế, mẫu thân và ngoại công A Thanh mới thở phào nhẹ nhõm.

Sau đó nàng nhìn đến Cố Trường Ca, không nhịn được hỏi: “Vị công tử này chính là ân nhân mà ngươi nói sao?”

Mặc dù Cố Trường Ca nhìn tuấn tú lạ thường, ôn tồn lễ độ, thế nhưng nàng vẫn luôn có cảm giác khó nói thành lời, dường như nhân vật này cũng không nên xuất hiện ở đây, cũng không phải người cùng một thế giới với bọn hắn.

“Đúng vậy, chính Cố công tử đã cứu ta, thực ra hắn cũng đến từ thiên ngoại…” Ánh mắt A Thanh ánh lên vài phần cảm kích, sau đó nàng nghĩ một chút rồi gật đầu giải thích.

“Đến từ thiên ngoại?”

Đúng lúc này, đột nhiên ngoài phòng khách vang lên âm thanh kinh ngạc, một nam tử trẻ tuổi dáng người tầm trung, thân mang y phục quản gia, tay bưng nước trà đứng ở nơi đó, hình như có hơi giật mình...

Hết chương 1649.
Bạn cần đăng nhập để bình luận