Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 1671: Đôi mắt của Thiên Đạo

Chương 1671: Đôi mắt của Thiên Đạo

Cố Trường Ca nhíu mày lại. Theo lý mà nói khi cảm nhận được khí tức của hắn thì Thiên Đạo ý chí phải chọn tránh né mới đúng, nhưng tại sao lại hiện thân vào thời điểm này?

Chấn động hắn gây ra vừa nãy đã vượt quá ràng buộc của phương thiên địa này, cho nên kinh động đến Thiên Đạo ý chí cũng là chuyện bình thường.

"Chẳng lẽ bộ phận có ý chí trong Thiên Đạo ý chí đã ngủ say, còn thứ chấp chưởng quyền hành Thiên Đạo thuộc về một bộ phận khác?" Cố Trường Ca khẽ gật đầu một cái.

Ầm!!

Trong nháy mắt gần như sắc mặt của mọi người trong phạm vi cương vực Thục tông đều kịch biến, bọn họ cảm giác có một loại quy tắc khó hiểu đang hiện lên trong mảnh thiên khung này.

Tại một vùng đất xa xôi không ai biết tới, dường như có một ánh mắt đang chĩa xuống chăm chú nhìn hết thảy mọi chuyện diễn ra ở đây.

"Ầm!"

Thiên địa nứt vỡ, một đôi mắt xích hồng như máu lộ ra, thần thánh hùng vĩ lấp kín cả bầu trời, bên trên có các loại hình vẽ cổ lão như thần điểu, thái dương lượn quanh.

Vô vàn tu sĩ và sinh linh đều kinh hoàng, lông tóc dựng cả lên. Dưới ánh nhìn chăm chú của đôi mắt lạnh lùng như máu kia, không có bất cứ cử động hay ý nghĩ nào có thể giấu đi được, bọn họ chỉ nhỏ bé tựa như những hạt bụi.

Bầu trời đang sụp đổ, để lộ ra một khe hở cực kỳ khủng khiếp.

Nơi đó ẩn chứa ý chí vô cùng lớn của thiên địa, tựa như con đường đi đến một mảnh đất vĩnh hằng không ai biết đến.

Đôi huyết mâu toát ra vẻ lạnh lùng kia kéo dài thẳng tắp, trông giống một dãy núi đồ sộ đang sừng sững ở cuối chân trời.

Nó lạnh lùng vô tình đảo mắt nhìn phía dưới, nơi sơn môn của Thục tông nay đã hóa thành một vùng phế tích.

"Đó là cái gì?"

Dưới ánh nhìn chăm chú của đôi mắt cực lớn kia, tất cả tu sĩ và sinh linh đều cảm thấy đến linh hồn đều đang run sợ, không tự chủ được muốn quỳ phục bái lạy phương hướng đó.

Bọn hắn vô cùng hãi hùng hoảng sợ, thuở bình sinh đây là lần đầu tiên bọn hắn có cảm giác toàn thân bị nhìn xuyên thấu như thế.

Cho dù đã đến cảnh giới như tông chủ của Thục tông và Tuyết Kiếm Tiên thì cũng run rẩy không sao kìm nổi, bọn hắn nhận ra đây tuyệt đối là thiên địa ý chí được ghi chép lại trong cổ tế đàn.

Cũng chính là át chủ bài lớn nhất để Kiếm Huyền đại thế giới có thể chống chọi lại Vực Ngoại Thiên Ma!

"Loại lực lượng này quá kinh khủng, ngay cả Lục Địa Kiếm Tiên cũng chỉ như con sâu cái kiến, căn bản không thể chống lại được..."

"Đây chính là hy vọng cuối cùng của thế giới chúng ta sao? Nếu như có loại lực lượng này thì chắc chắn có thể chống lại được đám Vực Ngoại Thiên Ma kia."

"Xem ra ông trời chưa quên Kiếm Huyền ta!"

Tông chủ của Thục tông là Dịch Kiếm Tiên đưa mắt nhìn đôi huyết mâu khổng lồ kia, thân thể run nhè nhẹ, khó mà che giấu được sự hưng phấn trong lời nói.

Bàn tay dưới y bào của hắn cũng đang run rẩy, vốn đã tuyệt vọng cho rằng thiên địa ý chí kia chỉ là lời đồn thôi chứ căn bản không hề tồn tại, nhưng hôm nay lại được tận mắt nhìn thấy thiên địa ý chí đang diễn hóa, nếu như loại lực lượng và ý chí mênh mông vĩ đại kia áp xuống thì tuyệt đối không ai có thể chống đỡ được.

Hắn thân là Lục Địa Kiếm Tiên, tồn tại đứng trên đỉnh cao nhất của Kiếm Huyền đại thế giới, nhưng mà dưới ánh nhìn chăm chú của con mắt kia hắn vẫn không sao cử động nổi, cả người lạnh toát.

Loại chênh lệch này không khác gì sâu kiến đứng trước mặt Chân Long.

"Quả nhiên lời đồn là thật, vào thời khắc nguy nan nhất, thiên địa ý chí sẽ xuất hiện..."

Lúc này đây tâm trạng của Tuyết Kiếm Tiên cũng cực kỳ mất bình tĩnh, tay ngọc nắm chặt ống tay áo, khó nén nổi sự kích động trong lòng.

Nàng vẫn luôn tin tưởng vào quẻ tượng trong cổ tế đàn một cách kiên định, trong tuyệt cảnh ắt còn có chút hy vọng sống sót.

"Rốt cuộc đây là gì?"

Vốn dĩ Thác Bạt Tiêu Dao sắp nổ tung rồi, nhưng giờ đây hắn lại cảm giác tựa hồ trên bầu trời có ý chí như có như không đang hướng về thân thể của hắn, thẩm thấu vào trong linh đài hồn cung.

Hiện tại linh hải vốn đang khô kiệt vì thiêu đốt thọ nguyên cũng chậm rãi đầy ắp trở lại, có cỗ khí tức cổ xưa huyền diệu đang lưu chuyển trong đó.

Hắn hơi khó tin trừng to mắt, bỗng nhiên cảm thấy thân thể của mình không chịu sự khống chế của mình nữa, đã lập tức nắm giữ một lực lượng cực kỳ kinh khủng.

Ở trong lòng còn vang lên một tiếng nói bảo hắn rời khỏi nơi này.

"Rốt cuộc ngươi là ai?" Thác Bạt Tiêu Dao không nhịn được quát hỏi trong lòng, tay chân hơi tê tê.

Nhưng tiếng nói này vẫn cổ lão phẳng lặng như trước, nó tràn ngập ý chí hùng vĩ, đang bảo hắn hãy rời khỏi nơi này.

"Chẳng lẽ chính là đôi mắt kia..."

Thác Bạt Tiêu Dao nhịn sự hồi hộp trong lòng xuống, ngẩng đầu nhìn đôi mắt huyết hồng sắc kia.

Giờ khắc này, vô số tu sĩ và sinh linh đều nảy sinh một loại rung động, sắc mặt bọn họ hoảng hốt.

Nhất là tu sĩ của thượng giới còn cảm nhận được rõ ràng hơn, bọn họ sắp không khống chế được ngay chính cử động của mình.

Dưới ánh chăm chú của đôi huyết mâu ở chân trời kia, linh hồn của bọn họ bị đông cứng, khó mà cựa quậy được chút nào. Thế giới ý chí sáng rực càn quét xuống dưới, tựa như Thiên Đế thong dong uy hiếp Bát Hoang.

Rất nhiều Lục Địa Kiếm Tiên bên trong Kiếm Huyền đại thế giới đều kinh hãi ngẩng đầu lên, bọn họ nhìn bầu trời mà run rẩy không thôi.

Đối với tu sĩ không rõ chân tướng mà nói, lực uy hiếp của đôi huyết mâu kia còn kinh khủng hơn so với Vực Ngoại Thiên Ma nhiều, đó là sự áp chế đến từ chênh lệch tầng cấp sinh mệnh.

Bên trong thập tam châu, những đạo kiếm hồng lướt qua, chúng biến thành những thân ảnh có khí tức kinh khủng chạy tới vị trí Thục tông.

Trước đây bọn hắn đều phát giác khí tức ở đó chấn động bất ổn, nhưng mà không biết chuyện gì đã xảy ra.

Bây giờ bọn họ cũng bất chấp hậu quả, muốn đích thân đến đó để tìm hiểu rõ ngọn nguồn.

Hết chương 1671.
Bạn cần đăng nhập để bình luận