Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 996: Điên cuồng

Chương 996: Điên cuồng

“Tham kiến công chúa.”

Biểu cảm của Giang Thần và Phổ Độ hòa thượng thay đổi, hai người vội vàng chào hỏi.

“Có tìm được gì chứ?”

Sau màn che, âm thanh rất bình thản của Khương Lạc Thần vang lên, lộ ra cao cao tại thượng bẩm sinh, ánh mắt mang theo vẻ lạnh lùng nhìn hai người.

“Trước mắt còn chưa có, tuy nhiên tiểu tăng cảm thấy, chỉ cần đi vào sâu vào mộ địa, hẳn sẽ có đầu mối khác.”

Phổ Độ hòa thượng cười ha hả trả lời.

Mà Giang Thần thì đàng hoàng đứng ở nơi đó, ngoan ngoãn, không dám ngẩng đầu nhìn nhiều.

Lúc Phổ Độ hòa thượng như trong phủ bái kiến Khương Lạc Thần, hắn cũng bởi vì nhiều ngẩng đầu nhìn một cái mà bị thị nữ bên cạnh lạnh lùng hừ một tiếng làm cho bị thương.

Cho nên mặc dù trong lòng hắn tức giận lạnh như băng, thì cũng chỉ có thể nhịn.

Ở trước mặt cường giả như vậy, hắn chỉ là một công cụ tìm đường mà thôi.

“Hy vọng lần này các ngươi không làm cho ta thất vọng, nếu không thì lần này các ngươi sẽ không may mắn như vậy.”

Khương Lạc Thần thản nhiên nói một câu, ánh mắt rất lạnh lùng.

Phổ Độ hòa thượng không khỏi cười khổ.

Sau đó, đám người Thái Hư thần tộc, Giang Thần, Phổ Độ hòa thượng lại lên đường, tiếp tục đi sâu vào trong.

Vèo vèo vèo!

Trên bầu trời, càng ngày càng nhiều tu sĩ và đạo thống chạy tới.

Không ít người thấy đám người Thái Hư thần tộc, sắc mặt hơi đổi nhưng rất nhanh lại trở nên lơ đãng, tiếp tục đi sâu vào trong.

Rất nhiều bất hủ đạo thống và Trường Sinh thế gia đều muốn bước một chân vào.

Ngoài Thiên Hoàng sơn, Phật Sơn, Nhân Tổ điện, Trường Sinh Cố gia, Trường Sinh Vương gia, Đạo Thiên Tiên cung, Thái Cổ Diệp tộc, Nguyên Thủy hồ thì các thế lực còn lại hơi yếu hơn một bậc, tất nhiên cũng muốn tới chia một chén canh.

Mặc dù không ăn được thịt, nhưng uống chút canh thì tuyệt đối không vấn đề.

Thấy cảnh này, sắc mặt đám người Thái Hư thần tộc cũng không dễ coi.

Trên tầng mây màu vàng, một thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi, mọc một đôi cánh màu vàng, tóc vàng lộn xộn, vẻ mặt rất là bướng bỉnh.

Nhưng giờ phút này rất khó coi, không nhịn được hừ lạnh nói: "Khu cổ mộ này vốn thuộc về Thái Hư thần tộc chúng ta, kết quả bây giờ tất cả đạo thống và tu sĩ đều muốn tới tranh giành, thật là không để chúng ta vào mắt.”

“Hoàng tỷ, ta cảm thấy chúng ta cần cho bọn hắn biết mặt một chút.”

Thiếu niên tên là Khương Minh, chính là đệ đệ của Khương Lạc Thần, dĩ nhiên không phải là đệ đệ ruột.

Khương Minh là hoàng thất của Thái Hư thần tộc, nhi tử của một vị hoàng thúc, ngày thường có quan hệ với Khương Lạc Thần cũng không tệ.

Khương Lạc Thần nghe vậy, chân mày nhíu lại, vẻ mặt càng thêm lạnh như băng: “Chỗ tổ tiên tọa hóa của tộc ta, bọn hắn cũng dám tranh giành, bọn hắn sẽ hối hận.”

“Công chúa, thế lực đạo thống nhúng tay vào lần này không thể khinh thường, chúng ta vẫn nên cẩn thận một chút thì hơn.”

Bên cạnh Khương Lạc Thần, một bà lão tóc vàng tu vi sâu không lường được mở miệng, trong giọng mang theo khuyên nhủ.

Khương Lạc Thần gật đầu một cái, ánh mắt lạnh lùng như cũ: "Ta biết, nhưng nên dạy dỗ thì vẫn phải là có, chuyện này không thể trách chúng ta được.”

Ngay lúc này, chỗ sâu trong cổ mộ, bỗng nhiên phát ra ánh sáng rực rỡ.

Thần quang năm màu lượn lờ, kèm theo đó là âm thanh vang vọng khắp tám phía, rung động tất cả mọi người.

Chỉ thấy nơi đó thần quang ngút trời, nổ tung tóe cả bầu trời.

Thần hà lập lòe nhô lên, mặt đất nứt ra, có vô số ánh sáng rực rỡ hiện lên.

Trong mơ màng, mọi người thấy một cung điện sáng long lanh, ánh sáng rực rỡ lóe lên, lơ lửng ở nơi đó, giống như do thất thải tiên ngọc đúc ra, có tiên âm vang vọng.

Trong nháy mắt, nơi này đưa tới oanh động khổng lồ.

Tất cả tu sĩ và sinh linh, đều như bị điên, rối rít chạy tới nơi đó.

Trừ cái này ra, còn có thể nhìn thấy các loại thần binh nhô ra từ trong vết nứt.

Đao thương kiếm kích, búa rìu câu xiên, từ đỉnh tháp bay ra làm cho người ta không kịp nhìn, ánh mắt u ám.

"Khí tức này, không thể sai, nhất định chỗ tổ tiên tọa hóa."

Vẻ mặt của đám người Thái Hư thần tộc thay đổi, phát hiện khí tức và ba động chập chờn nơi đó, không kịp phản ứng, vội vàng chạy tới.

Giang Thần cau mày, trao đổi với Tạo Hóa Tiên Chu khí linh ở trong đầu, cảm giác mơ màng có cái gì đó rất không đúng, có chút nguy hiểm.

Tuy nhiên hắn còn chưa kịp nói gì thì đã bị Phổ Độ hòa thượng bên cạnh bắt lại, hóa thành cầu vồng, lao tới, rất sợ bị rớt ở phía sau nửa bước.

"Cái này nhất định là mộ của vị tổ tiên Thái Hư thần tộc kia, lần này không sai được."

"Chúng ta giàu rồi."

Lúc này, trong ánh mắt của Phổ Độ hòa thượng phát ra ánh sáng xanh như con sói liều lĩnh.

Giang Thần im lặng, cũng không nói thêm cái gì.

Giờ phút này, gần nơi mặt đất bị nứt ra đã có rất nhiều sinh linh và cường giả chạy tới.

Trên bầu trời, cổ chiến xa hạ xuống, ma sơn trôi lơ lửng, xe kéo tiên hạ xuống.

Rất nhiều đại nhân vật cấp bậc giáo chủ, gia chủ xuất hiện, ánh mắt nóng bỏng nhìn chăm chăm vào trong đó.

Ở phía sau lưng bọn hắn mới là rất nhiều thiên kiêu trẻ tuổi.

Trong khe hở có thể thấy cung điện cổ xưa long lanh đang chìm nổi, lộ ra khí tức làm cho người ta sợ hãi, thần quang bảy màu lượn lờ, rất là bất phàm.

Từng món thần binh lợi khí quấn quanh các loại thần văn, từ trong đó lao ra, giống như mưa từ trên bầu trời rơi xuống.

Rất nhiều tu sĩ phát như phát điên tranh đoạt khắp nơi, cảm giác những binh khí này đều rất bất phàm.

Thậm chí còn có Chuẩn Thánh Khí tồn tại, toát ra một luồng uy áp của Chuẩn Thánh cảnh, trực tiếp làm cho rất nhiều Tu Sĩ tranh đoạt biến thành huyết vụ, hình thần câu diệt.

Mặc dù như vậy, rất nhiều tu sĩ cũng hoàn toàn không quan tâm, giống như cực kỳ điên cuồng.

Hết chương 996.
Bạn cần đăng nhập để bình luận