Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 3534. Không cần lo lắng



Chương 3534. Không cần lo lắng




Cố Trường Ca mở mắt, nhìn chăm chú gương mặt xinh đẹp, mỉm cười.
Khuôn mặt trắng nõn không tì vết của Nguyệt Minh Không hơi ửng đỏ, lông mi thật dài khẽ run, đầu đột nhiên ngẩng lên đón lấy, cánh tay trắng nõn vòng qua cổ của hắn.
Cố Trường Ca cúi đầu đáp lại nàng.
“Trở về tẩm cung đi…”
Ánh mắt Nguyệt Minh Không mê ly, giọng nói mơ hồ. Không gian ba động xuất hiện, thân ảnh của hai người biến mất ngay tại chỗ.
Mấy ngày sau, mây tan mưa tan, gió xuân cũng dần dần tắt.
Bên trong cung điện trên Thế Giới Thụ.
Tiên vụ bốc hơi, màn che phiêu đãng giống như tiên cảnh.
Trên giường, Nguyệt Minh Không tùy ý đắp một tấm màn mỏng như sương, khẽ tựa vào đầu giường. Cố Trường Ca hơi nhắm mắt lại, khẽ tựa vào đùi của nàng.
Nguyệt Minh Không nhẹ nhàng xoa mi tâm của hắn, nghe hắn thuật lại rất nhiều chuyện trong Thương Mang thời gian này.
Giọng nói của Cố Trường Ca rất ôn hòa. Từng chuyện có thể kinh động toàn bộ Thương Mang, làm cho vô số thế lực đạo thống phải kinh hãi, nhưng qua giọng điệu tự thuật của hắn lại có vẻ hời hợt, không đáng chú ý.
Nguyệt Minh Không biết rõ thực lực của hắn, cho nên nàng cũng không quá lo lắng về những chuyện mà hắn đã làm.
Những cuộc trò chuyện giữa hai người giống như câu chuyện khi uống trà sau bữa ăn.
Đương nhiên, đối với Cố Trường Ca mà nói, những chuyện này đúng là không có gì đáng nói, nhưng vì trấn an Nguyệt Minh Không, hắn vẫn kể cho nàng nghe từng chuyện một.
Tuy nhiên, những chuyện liên lụy quá rộng, hắn không kể, chỉ nói đến hắn thành lập Phạt Thiên Minh trong Thương Mang, hiện tại vẫn không ngừng khuếch trương.
Nguyệt Minh Không biết Cố Trường Ca đã từng là Ma Chủ, nhưng cũng không biết những gì hắn đã trải qua trước khi trở thành Ma Chủ.
Cho nên, đối với việc Cố Trường Ca thành lập Phạt Thiên Minh, hành động có phải là phạt thiên hay không, nàng vẫn còn có chút nghi hoặc lẫn không hiểu.
Nhưng chỉ cần Cố Trường Ca quyết định, nàng sẽ ủng hộ, đồng thời đứng bên cạnh hắn.
Trong khoảng thời gian bế quan đã xảy ra chuyện gì, bao gồm nghi hoặc trong lòng nàng, nàng cũng đều nói lại cho Cố Trường Ca biết.
Mặc dù Đại Mộng Hồi Tiên Pháp là do nàng tự tay sáng tạo, nhưng khi tu vi của nàng cao hơn, nàng dần dần phát hiện công pháp kia dường như không phải nàng khai sáng một cách đơn giản như vậy, mà là nó tồn tại trong trí nhớ của nàng trong vòng một trăm năm qua.
Nàng cũng không biết tại sao nàng lại có công pháp kia? Tại sao khi tu hành, nàng lại quay về quá khứ, bôn ba trong dòng sông thời gian.
Trong mộng, nàng hóa thành một dòng sông ngây thơ, vô tri, chỉ có bản năng. Nàng sinh ra trong một mảnh hư vô hỗn độn, tuần hoàn theo bản năng, chảy xuôi qua rất nhiều chỗ, có địa giới chém giết hỗn loạn, cũng có đào nguyên thế ngoại bình an, cũng có chiến trường cổ lão, cũng có thời đại không biết tên.
Về sau, nàng định cư lại một nơi không biết tên, không còn chảy xuôi nữa, hội tụ thành sông trạch.
Khi ý chí của nàng dần dần rõ ràng, nàng nghe được có người gọi nàng là Mộng Trạch.
Nhánh của nàng trải rộng khắp thế giới, hội tụ ở mọi ngóc ngách thời không, lặng lẽ chảy qua những giấc mơ của mọi sinh linh.
Nàng thì giống như một người đứng xem, thể ngộ hỉ nộ ái ố, ân oán tình cừu của chúng sinh.
Quá trình này không biết kéo dài bao nhiêu lâu. Mãi cho đến một ngày, nàng tỉnh tỉnh mê mê nghe được một âm thanh. Âm thanh đó tối nghĩa mà thâm ảo, lâu đời mà cổ lão, giống như đang tụng niệm một loại kinh văn gọi không ra tên, lại giống như đang nói cái gì đó.
Khi nàng tỉnh lại, nàng chỉ thấy một quyển kinh thư cổ phác rơi chính giữa mộng trạch.
Dựa vào nội dung ghi trong quyển kinh thư, nàng bắt đầu tu hành một cách vô thức.
“Ta không rõ lắm ký ức về sau, nhưng điều duy nhất mà ta nhớ chính là thời kỳ đó, thiên địa dường như chưa phân, chư thế gian một mảnh hỗn độn. Hậu thế, vạn tộc cũng chưa sinh ra…”
Nguyệt Minh Không nói.
Khi nàng tỉnh lại lần nữa, lấy lại tinh thần, nàng đã quay về thời điểm hiện tại.
Tu vi của nàng cũng đột phá đến Đạo cảnh, thậm chí ngay cả nàng cũng không phát hiện ra.
Quá trình này khiến cho nàng mờ mịt, hoang mang, đồng thời cũng làm cho nàng lo lắng, có một sự bất an và sợ hãi một cách khó hiểu.
“Có lẽ đây chỉ là cơ duyên của nàng, không cần phải lo lắng.”
Cố Trường Ca ngồi dậy, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay mềm mại của nàng, dịu dàng nói.
Tuy là nói như vậy nhưng hắn vẫn có thể cảm nhận được vừa rồi khi Nguyệt Minh Không thuật lại hết thảy, trong giọng nói của nàng ẩn chứa sự run rẩy.
Nàng nhìn như kiên cường nhưng thật ra trong lòng lại rất sợ hãi, cảm thấy bất an đối với tình huống không biết này.
Thân là chồng, điều duy nhất mà hắn cần làm bây giờ chính là để nàng yên tâm, tiêu trừ đi nỗi sợ hãi không biết đó.
“Ta rất lo lắng sau khi tỉnh lại, ta sẽ biến thành một người mà ta cảm thấy xa lạ, không còn là ta nữa…” Nguyệt Minh Không dựa đầu vào ngực của hắn.
“Không đâu, bất kỳ người nào cũng không mang nàng rời khỏi ta được đâu. Mặc kệ nàng biến thành bộ dạng gì, ta cũng sẽ tìm nàng về.”
Cố Trường Ca khẽ nói.
Hắn bắt đầu liên kết những gì mà Nguyệt Minh Không đã nói cùng với điểm bất thường mà hắn nhìn thấy khi dò xét thời đại Mộng Tẫn. Hết chương 3534.



Bạn cần đăng nhập để bình luận