Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 2377: Đáng yêu vậy sao không tự mình sinh một đứa?

Chương 2377: Đáng yêu vậy sao không tự mình sinh một đứa?

“Bầu trời có gì đẹp mà xem?”

Tô Thanh Ca bước đến nắm lấy cánh tay của Cố Trường Ca.

Thực ra, nàng có thể cảm thấy rằng trong khoảng thời gian này Cố Trường Ca đã thay đổi.

Hắn như đang trải qua một cuộc sống mà hắn chưa từng có trước đây, cảm nhận được hơi thở của một người phàm.

Đôi khi, Cố Trường Ca sẽ lặng lẽ nhìn lên đỉnh núi, theo dõi những thay đổi của toàn bộ Thanh Sơn thôn, mà vừa nhìn liền qua mấy tháng.

Nếu như không biết rõ thân phận của hắn, Tô Thanh Ca sẽ lo hắn xảy vấn đề.

Thực ra, Tô Thanh Ca cũng từng lo lắng về việc nếu Cố Trường Ca kết thúc trải nghiệm này thì liệu hắn có giống như trước kia, bỏ rơi nàng một lần nữa hay không.

Đối với nàng mà nói, tất cả những chuyện này sẽ biến thành một niềm vui trống rỗng. Sau khi tỉnh mộng, bên người lại trống vắng.

Nếu đã như vậy, nàng hi vọng giấc mộng này vĩnh viễn kéo dài không tỉnh lại.

“Bầu trời không có gì đẹp đẽ, ta chỉ đang tìm kiếm điểm tận cùng của nó...”

Cố Trường Ca lắc đầu, vén vài sợi tóc rơi trên vành tai nàng.

Đối với hắn, nếu tất cả chỉ là một giấc mơ thì hắn đã tỉnh lâu rồi. Hắn biết mình đang làm gì và mục đích của hắn là gì.

Chỉ là, trong tiềm thức hắn muốn những chuyện này kéo dài thêm một chút. Chuyện thiên địa thay đổi đã xảy ra từ lâu.

Mặc dù Cố Trường Ca không bao giờ nhìn nhận bất cứ điều gì một cách nghiêm túc, nhưng đối với hắn, những điều này không cần phải nhìn nhận. Một số chuyện có bắt đầu và kết thúc, có bắt đầu tự nhiên sẽ có kết thúc.

Theo quan điểm của Cố Trường Ca bây giờ, kết thúc này không hề đột ngột, nó tự nhiên sẽ xảy ra.

“Điểm tận cùng ở chỗ đó sao?”

Tô Thanh Ca nhìn theo ánh mắt của hắn, nhưng theo trình độ tu vi của hắn, cũng chỉ nhìn thấy một chút tinh vực, muốn xem đến tận cùng, nói dễ như vậy sao?

“Đạo vốn vô biên, sao có thể nhìn thấy tận cùng?”

Nhìn thấy Tô Thanh Ca nghiêm túc dường như vẫn luôn nhìn mình, Cố Trường Ca không khỏi mỉm cười.

“Đạo vốn vô biên, vậy thì sao cứ phải khổ sở theo đuổi đến tận cùng?”

Tô Thanh Ca phục hồi tinh thần quay đầu nhìn hắn, nàng sớm đã không còn theo đuổi tu vi và đạo giáo, những năm này sống ở đây với Cố Trường Ca, đối với nàng mà nói là đã rất mãn nguyện rồi. Cho dù có chết ngay bây giờ, nàng cũng không còn gì luyến tiếc.

Vậy nên Tô Thanh Ca không thể hiểu được sự cố chấp của Cố Trường Ca đối với điểm tận cùng.

“Chính vì đạo vô biên, cho nên mới theo đuổi đến tận cùng.”

Khi nghe những lời này, Cố Trường Ca chỉ mỉm cười, nhìn những chiếc lá rơi rồi nói.

“Gió nổi lên rồi, khí trời lại trở lạnh.”

Nói xong, hắn cởi áo khoác và nhẹ nhàng khoác lên người Tô Thanh Ca.

“Ta không lạnh chút nào.”

Tô Thanh Ca nắm chặt cánh tay của hắn, vùi đầu vào ngực hắn, chớp chớp mắt.

“Tiểu hài tử trong thôn thật đáng yêu.”

Cố Trường Ca khẽ lắc đầu, mỉm cười.

“Đáng yêu, vậy sao không tự mình sinh một đứa?”

“Đi, về nhà thôi.”

Vè mặt của Tô Thanh Ca hơi ửng hồng, có chút nóng, mặc kệ trời vẫn còn sớm liền kéo hắn trở về. Thực ra, Tô Thanh Ca biết Cố Trường Ca, người đang đứng trước mặt nàng, đã kết thúc đoạn trải nghiệm mà đối với nàng lại đẹp như mơ này.

Bây giờ hắn đang đứng ở trên cao, quan sát vô số sinh linh, sự tồn tại của hắn giống như một vị thần.

Với tu vi hiện giờ của Cố Trường Ca, nếu muốn hài tử trên cơ bản là không có khả năng.

Đối với hắn, kỳ thật cũng không muốn có con nối dõi, cái này càng giống như một loại phiền toái.

Bản thân Tô Thanh Ca cũng biết, tuy nhiên trong lòng vẫn có một tia hy vọng. Có lẽ đối với nàng, đây càng giống như một loại ký thác.

Đến bây giờ nàng không còn mong muốn nào khác, chỉ cảm thấy cuộc sống yên bình như vậy đặc biệt tốt đẹp. Cho dù chư thế bị hủy diệt, vạn cổ quy khư, nàng cũng không thèm để ý.

Từ rất nhiều năm trước, nàng đã lặng lẽ trở về hạ giới một lần để thăm phụ thân nàng.

Sau khi rời khỏi hạ giới không lâu, phụ thân nàng liền nạp tân phòng, đã sớm có con nối dõi. Có lẽ trong mắt hắn, sau khi nữ nhi rời khỏi hạ giới thì khả năng là cả đời này cũng sẽ không trở về nữa.

Cho nên cũng liền cưới một người mới, khai chi tán diệp, về sau cũng có con nối dõi, có thể kế thừa cơ nghiệp thiên cổ của Thái Huyền thánh địa.

Tô Thanh Ca không hiện thân đoàn tụ cùng phụ thân, nàng chỉ lưu lại một ít đan dược ở trong cung điện. Sau đó nàng tới Cơ gia thăm mẫu thân nàng.

Về phần muội muội Cơ Thanh Huyên, hai người sớm đã trở mặt, không còn ôn nhu như lúc trước.

Hiện giờ Cơ Thanh Huyên nắm đại quyền trong tay, nghiễm nhiên trở thành nữ vương thư thái một phương, có thể nói cuộc sống rất vui vẻ. Đối với Tô Thanh Ca, mọi chuyện đều có công đạo, nàng cũng không có gì tiếc nuối.

Vốn dĩ, nàng ẩn cư ở Thanh Sơn thôn cũng chỉ là muốn cô tịch một mình, chết già ở đây.

Mà Cố Trường Ca lại xuất hiện ngoài ý muốn, xem như bù đắp cho sự tiếc nuối và kỳ vọng cuối cùng của nàng ở phương diện nào đó. Nàng cũng không có gì phải tiếc nuối và luyến tiếc.

Hết chương 2377.
Bạn cần đăng nhập để bình luận