Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 2625: Cố nhân

Chương 2625: Cố nhân

Từng đợt linh vụ bao trùm bóng người Mộc Yên.

Nàng ngồi xếp bằng trên tảng đá vôi kia, ngũ tâm hướng thiên, dựa theo công pháp khẩu quyết của bà già Trọc Ô kia cho an tĩnh tu hành.

Dung mạo của nàng càng trở nên trong suốt không tỳ vết, tựa như một tiên nữ được ngọc thạch điêu khắc ra.

Tuy rằng Mộc Yên biết bộ công pháp này có vấn đề, nhưng cũng không dám cãi lại mệnh lệnh của Trọc Ô, thế nên chỉ có thể thành thật tu hành.

Ở trước hồ nước ẩn nấp giữa những lầu các cung điện này còn có rất nhiều cường giả mà Trọc Ô lưu lại đang canh giữ giám thị nàng.

Mà ngay khi Mộc Yên đắm chìm trong suy nghĩ, chuyên tâm tu hành.

Tại nơi xa có mấy gốc cây cành lá tươi tốt, bên cạnh tán cây rất lớn, thân ảnh Vương Hạc bỗng dưng xuất hiện, hắn nhìn như còn trẻ, chứ tuổi thật đã vượt qua mấy vạn năm tuổi.

Hơn nữa giờ phút này hắn mặc một bộ đạo bào cổ xưa, đầu đội tử tinh quan, tay cầm phất trần, rất có vài phần dáng vẻ tiên phong đạo cốt, phiêu dật bồng bềnh.

Nhìn nữ tử tuyệt mỹ đang nhắm mắt tu hành cách đó không xa, trong mắt Vương Hạc xẹt qua một tia kinh diễm, chỉ là rất nhanh đã bị nụ cười trên mặt thay thế.

“Cuối cùng ta cũng tìm được ngươi, Bình Thiên nữ đế trong tương lai.”

Hắn mỉm cười tươi, sau đó cứ vậy trực tiếp đi tới, cũng không thèm che giấu thân hình của mình. Mà trong nháy mắt Vương Hạc xuất hiện, Mộc Yên vốn đang tu hành bỗng nhiên chú ý tới. Nàng mở mắt ra nhìn qua, vẻ mặt lập tức sửng sốt, song rất nhanh đã bị nét cảnh giác thay thế.

“Nhanh như vậy đã phát hiện ra tung tích của ta, không hổ là Bình Thiên nữ đế trong tương lai, tuy rằng vẫn chưa chính thức quật khởi, nhưng đã lộ ra chỗ bất phàm.”

Vương Hạc cũng sửng sốt, không ngờ tới lực cảm giác của Mộc Yên đáng sợ cỡ đó, hiện tại hắn đang dùng bí pháp che giấu khí tức bản thân.

Giờ phút này, một đám cường giả phụ trách trông coi đều chưa kịp nhận ra hắn đến đây thì đã bị hắn ra tay giải quyết.

Tuy nhiên biểu hiện của Mộc Yên càng kinh diễm xuất sắc, ý cười trên mặt hắn càng tươi hơn.

“Thật sự rất giống…”

Vương Hạc đi tới, còn chưa đợi Mộc Yên nói chuyện đã chủ động cất lời, khẽ thở dài một tiếng, dáng vẻ cực kỳ cảm khái.

Lông mày xinh đẹp tinh tế của Mộc Yên hơi cau lại, trong mắt nàng xẹt qua một tia cổ quái.

Tên đạo nhân kỳ quái này bỗng dưng xuất hiện ở trong viện tử của nàng, còn nói ra những lời như thế. Hơn nữa nhân thủ được Trọc Ô dặn dò còn không hề phát hiện ra tên đạo nhân này ư?

Chẳng lẽ hắn đã ra tay giải quyết những người đó, hay là những người đó căn bản không phát hiện ra hắn?

“Ngươi là ai? Sao ngươi lại xuất hiện ở đây?”

Trong lòng Mộc Yên cũng không buông lỏng cảnh giác, nàng ung dung thản nhiên suy nghĩ rất nhiều ý niệm trong đầu, sau đó bình tĩnh hỏi.

Vương Hạc mỉm cười, làm thủ thế cúi đầu, hắn cười nói: “Bần đạo là Thập Hoang Tử, tham kiến cô nương.”

Thập Hoang Tử chính là bút danh của hắn trước khi quật khởi, dùng để đi lại trên thế gian.

“Thập Hoang Tử?”

Mộc Kiều nghe cái xưng hô cổ quái này xong luôn cảm giác kỳ lại mà nói không nên lời. Vả lại tên đạo nhân này lấy đâu ra lá gan dám tự tiện xông vào nơi này chứ? Chẳng lẽ hắn không biết nơi đây chính là địa bàn của Trọc Ô sao.

“Không biết sao đạo trưởng lại đến nơi này? Nếu như đi nhầm chỗ thì ta khuyên ngươi trước khi bị người khác phát hiện ra nên nên sớm rời đi, để tránh rước họa vào thân.” Mộc Lung lắc đầu, không khỏi khuyên nhủ.

Trước giờ nàng đều tốt bụng, bởi vì xuất phát từ ý tốt, thế nên nói thêm một câu.

Dù sao tên đạo nhân kỳ lại này nếu như đi nhầm chỗ, mà một khi bị Trọc Ô phát hiện ra, hậu quả tuyệt đối không thể tưởng tượng nổi.

Vương Hạc nghe vậy vẫn cười hiền hòa, nói: “Bần đạo tới nơi này thật ra là vì cô nương.”

Mộc Kiều nghe vậy sửng sốt, tới đây vì nàng ư?

Chẳng lẽ là người mà bộ tộc phái tới?

Chỉ là nàng đâu phải đồ ngu ngốc, tuy rằng trên gương mặt không có biểu hiện gì khác thường, nhưng tâm cảnh giác trong lòng càng sâu hơn vài phần.

“Xem ra cô nương cũng không tin lời nói của bần đạo, lúc trước bần đạo đi du lịch bốn phương, kết giao với một vị đạo hữu tên là Mộc Hành Không, tâm đầu ý hợp.”

“Chẳng qua sau này bởi vì một vài lý do mà bần đạo không thể không đi tới một chốn vũ trụ có chút xa xôi, lúc trở lại nơi này chưa từng ngờ tới sẽ đón nhận tin dữ, phát hiện Mộc Hành Không đạo hữu đã bỏ mình.”

“Cũng may bần đạo tinh thông thôi diễn bói toán, tự xưng là có thể phê duyệt âm dương đoạn ngũ hành, thông thạo tất cả càn khôn cổ kim, một phen thôi diễn ra lại phát hiện rằng Mộc Hành Không đạo hữu còn có một đứa con nối dõi vẫn còn trên gian…”

“Cho nên bây giờ mới lên đường tìm đấy chỗ này.”

Nói xong, Vương Hạc lộ ra vài phần cảm khái và tiếc nuối, dáng vẻ cảm thấy vô cùng đáng tiếc.

Hơn nữa, trong lúc nói chuyện, hắn thuận tiện chậm rãi nói đến quá trình hắn và đạo hữu tên Mộc Hành Không kia kết giao. Ngay cả những người không biết về vấn đề này, thì sau khi nghe xong cũng sẽ tin tưởng khỏi cần nghi ngờ, cảm thấy rằng những điều này thực sự xảy ra.

Ví dụ như hai người từng cùng nhau ở một vùng tinh hải cấm kỵ nào đó, bắt được tinh thú cổ xưa, còn suýt nữa mất mạng… Vương Hạc nói từng việc một, từ đó khiến cho người ta khó phân biệt thật giả.

Đương nhiên, khi hắn thành lập Thập Hoang môn quả thật đã thông qua thủ đoạn này lừa gạt không ít đệ tử và trưởng lão, suy cho cùng Thập Hoang Chi Thư cũng có năng lực dò xét cuộc sống bình thường của người khác.

Vương Hạc lại tiếp tục dễ dàng xây dựng mình thành hình tượng thần bí biết thông thiên cổ kim, khi Mộc Yên nghe thấy Vương Hạc nhắc tới cái tên này, trên mặt rõ ràng hơi sửng sốt.

Hết chương 2625.
Bạn cần đăng nhập để bình luận