Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 1535: Táng Sinh Kiếm Điển

Chương 1535: Táng Sinh Kiếm Điển

Côn Sơn cách Côn Ô thành ba vạn dặm, sơn mạch bị sương mù mênh mông hỗn độn bao phủ một mảng lớn, sừng sững trên đỉnh mây, nguy nga mà hùng vĩ.

Cảnh tượng ở nơi đó mờ mịt căn bản không nhìn rõ, càng giống như một mảnh cổ lão chi địa tồn tại từ thuở khai thiên lập địa đến nay, lộ ra vẻ thần bí cùng mênh mông bát ngát.

Từng sơn mạch bao la hùng vĩ như Chân Long phủ phục trên mặt đất, đại khí mà tang thương, kéo dài không thấy điểm cuối.

Từng đạo thần hà dâng lên giữa những sơn mạch, khắp nơi trong rừng rậm đều có thể bắt gặp rất nhiều thân ảnh hung thú kinh khủng, ngay cả Chí Tôn cũng không dám tuỳ tiện đi qua.

Tuy nhiên, càng đi sâu vào Côn Sơn thì cảnh tượng bên trong càng kỳ dị.

Một vài nơi thì tựa như mùa xuân rực rỡ nhưng các khu vực khác thì lại giống như mùa đông giá rét, toàn bộ đều là cánh đồng tuyết. Còn có sơn lĩnh được tạo thành từ núi lửa huyết sắc, trong từng khe nứt đều có hoả diễm phun trào, có thể thiếu đốt vạn vật.

Tất nhiên, nơi được xem là tuyệt địa nguy hiểm nhất ở đây vẫn là tràng vực đặc thù, ẩn chứa một loại quy tắc đại hung nào đó có thể tùy tiện tiêu diệt sinh linh bước vào bên trong.

Có tồn tại cổ lão suy đoán, đó là khí thế từ huyết dịch còn sót lại của Tiên Vương vẫn lạc tại nơi này.

Rìa ngoài Côn Sơn, từng thân ảnh lần lượt tề tựu, sừng sững ở trên bầu trời, gương mặt vô cùng mơ hồ, hỗn độn khí lượn lờ, pháp thân càng là cao lớn đồ sộ như núi trông cực kỳ kinh khủng.

Phía sau bọn hắn còn có một kiện Thành đạo khí vô cùng đáng sợ đang nhấp nhô. Có đại ấn, cổ đỉnh, xích lộ, cự tháp… ánh sáng rọi xuống trầm trọng như hỗn độn khí, có thể đè ép hư không, nghiền nát hết thảy mọi thứ.

Không còn nghi ngờ gì nữa, đây là một đám đại nhân vật chân chính đến từ các tộc và các đạo thống, có thể thôi động Thành đạo khí.

“Những ngày này dị động bên trong Côn Sơn càng lúc càng nghiêm trọng. Theo lão phu thấy, hẳn là tiên tổ của Cơ gia sắp không chống đỡ nổi nữa rồi.”

Một Kẻ thành đạo mở miệng, trong mắt lấp loé thần mang, dường như đang diễn hoá cảnh tượng kỳ dị nào đó, dự định nhìn thấu Côn Sơn.

Người bên cạnh nghe vậy lắc đầu cười nói: “Chuyện này chưa chắc có liên quan đến tiên tổ của Cơ gia, nhưng lần này đánh vào Côn Sơn chúng ta không thể sơ suất.”

Sau khi đứng đây quan sát, thân ảnh bọn hắn nhanh chóng biến mất không còn thấy gì nữa, tiếp đó bọn hắn tìm đến tộc nhân thuộc thế lực đạo thống của chính mình dặn dò rằng chuyện lần này vô cùng hung hiểm.

Côn Sơn được xem là Sinh Mệnh cấm khu cực kỳ nổi danh tại thượng giới, tất nhiên cũng là họa phúc khôn lường, gặp nguy hiểm thì sẽ gặp được cơ duyên.

Lần này tiến vào Côn Sơn cũng là một cơ hội của bọn hắn.

Dù sao thì trong những kỳ thạch đến từ Côn Sơn đều cất giấu đủ loại thần vật trân quý, càng đừng nói là tiến thẳng vào nơi này.

Ầm!

Sau đó, từng đạo thần hà quang hoa ngút trời mà đi, từng chiếc cổ chiến thuyền nghiền ép thiên khung hướng về nơi đây, phía trên có tinh kỳ xưa cũ rêu rao, có tiêu chí của các đại đạo thống.

Trường Sinh Vương gia, Thiên Hoàng Sơn, Thái Cổ Diệp tộc, Vô Tận Hoả quốc, Nhân Tổ Điện, Chiến Tiên phủ, ẩn thế An tộc…

Các thế lực đạo thống nổi danh thượng giới đều điều động người đến đây, hiện tại đang chờ ở bên ngoài Côn Sơn, dự định một lát nữa sẽ cùng nhau đánh vào bên trong.

“Đây là bộ kiếm quyết thần bí mà ngươi cắt ra được, ta đã tìm người phiên dịch, có tên là Táng Sinh Kiếm Điển. Tuy nhiên sát tính quá nặng, cũng không thích hợp với ngươi.”

Bên ngoài Côn Ô thành, Cố Trường Ca cầm ngọc giản trong tay giao cho Cố Tiên Nhi, khẽ gật đầu nói: “Tự ngươi xem mà tu luyện.”

Cố Tiên Nhi tiếp nhận ngọc giản, đôi mắt xinh đẹp nhìn hắn chăm chú, sau đó hừ một tiếng nói: “Biết rồi, ta cũng không phải hài tử ba tuổi. Vậy thì ta lập tức trở về Đào thôn, ngươi đừng chết trong Côn Sơn đấy.”

Nàng định trở về tìm mấy sư tôn xem xét quả trứng mà nàng cắt được một chút, mấy ngày nay luôn có cảm giác bên trong truyền ra dị động, dường như không giống một sinh linh đơn giản.

Thực ra nàng cũng muốn tiến vào Côn Sơn nhưng Cố Trường Ca lại không muốn nàng đi. Hắn nói nếu nàng dám đi thì sẽ đánh gãy chân nàng.

Vốn dĩ Cố Tiên Nhi chẳng thèm để ý đến lời uy hiếp của Cố Trường Ca, tuy nhiên lần này nàng nhìn thấy thần sắc của hắn rất nghiêm túc, không giống như là đang nói đùa.

Nàng cũng chỉ có thể xem như không có gì.

Trong Côn Sơn hung hiểm, đương nhiên không cần phải nói nhiều. Ngay cả Chí Tôn đi vào cũng chưa chắc có thể còn sống mà đi ra.

Đi theo chỉ tổ gây thêm phiền phức cho Cố Trường Ca.

“Biết rồi, ngươi ở Đào thôn ngoan ngoãn chờ ta trở về là được.” Cố Trường Ca cười cười, đưa tay nhéo nhéo cái mũi của nàng.

“Ừm, ta chờ ngươi trở về.”

Hiếm khi Cố Tiên Nhi không gạt tay hắn ra, từ trong lỗ mũi đáp lại một tiếng.

Nhưng lại cảm giác giọng điệu của mình có chút không đúng, đang định giải thích thì nhìn thấy khuôn mặt Cố Trường Ca tràn ngập ý cười.

Trên mặt nàng lập tức hiện lên ráng hồng, nàng trừng mắt liếc hắn một cái: “Ngươi cười cái gì, không được cười ta.”

Sau đó, khi mấy người Cố Tiên Nhi và Tô Thanh Ca rời đi, Cố Trường Ca mới mang theo đám người sau lưng tiến về phía Côn Sơn.

Trong số những người này ngoại trừ A Đại, huynh muội của Cơ gia là Cơ Sơ Nguyệt và Cơ Nghiêu Tinh, số cường giả còn lại đều là đạo tặc hung ác mà hắn để cho Cơ Thanh Huyên tìm tới từ Hỗn Loạn tinh vực, thực lực cao thấp không đều, có Chí Tôn Cảnh cũng có Đại Thánh Cảnh.

Cố Trường Ca không định để cho tộc nhân nhà mình đi chịu chết, dù sao Côn Sơn cũng là một nơi hung hiểm, hắn không thể đảm bảo mình có thể bảo hộ người ở bên cạnh chu toàn.

Đương nhiên việc hắn nghĩ cách cứu viện tổ tiên của Cơ gia chỉ là giả vờ, lúc này chắc chắn phải để cho người của các thế lực đạo thống khác làm công cụ mở đường.

Hết chương 1535.
Bạn cần đăng nhập để bình luận