Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 1780: Trọc phải phiền toái

Chương 1780: Trọc phải phiền toái

Bên trong chiến trường bách giới hỗn loạn và nổi tiếng sát lục này, mỹ nữ rất dễ bị những kẻ cường đại để ý tới.

Tài nguyên, công pháp, nữ nhân, lãnh thổ...Cho tới nay, những thứ này đều là những đồ vật ắt được tranh giành bên trong chiến trường bách giới.

Về phần những thiên kiêu phía sau lưng trưởng lão, tu vi xuất ra còn không đủ nhét kẽ răng, hắn càng không trông cậy nổi.

"Đây chính là trường giác đấu sao? Nhìn từ bên ngoài xem ra còn huy hoàng hơn cả nơi Phong Hoa Tuyết Nguyệt kia…"

"Hôm nay thực sự là mở mang kiến thức."

Nhóm người Lục Minh và Tuyết Yên đạp vào một chiếc ngọc thuyền, xuyên qua giữa hồ, một đường tiến thẳng tới phía trước.

Khi thấy cảnh tượng trước mắt tất cả mọi người đều tròn mắt ngạc nhiên không thể tin nổi, hô hấp như ngừng lại, hoài nghi chính mình có phải tìm nhầm chỗ hay không.

Từng tòa cung điện, lầu các ở ngay phía trước bọn hắn phảng phất như sừng sững trong hư không!

Khí tức lưu chuyển xung quanh trận văn dường như bị bao phủ bởi tầng mây và sương mù, mơ hồ không rõ.

Rất nhiều tu sĩ tiến vào bên trong, nối liền không không dứt.

Nơi đây giống như một cung điện của thần tiên. Nếu nhìn từ bên ngoài rất khó để đem nơi đây kết hợp với trường đấu giác của các tử tù bị kết án.

"Không cần ngạc nhiên, nơi đây có một quy tắc không gian vô cùng thần bí, bên trong có càn khôn, các ngươi nhìn một lúc thì sẽ biết."

Nam tử áo đạo lắc đầu, cũng không để ý tới thần sắc hai lúa của đám người này, giải thích xong dự định đưa họ vào trong.

Từ phía bên ngoài, thực sự nhìn không đây là một trường giác đấu đặc biệt.

Ầm!

Mà lúc này, khi mọi người ở đây đang nói chuyện, ở phía đông có một trận khí tức trùng thiên truyền đến. Từng vị đệ tử đầu tranh vanh, sau lưng mọc thêm hai đôi cánh, ngoại hình có khác biệt rất lớn so lớn nhân tộc, xuất hiện trên ngọc thuyền tiến vào trong đảo.

Dường như bọn hắn khinh thường, không đem tu sĩ xung quanh đặt vào trong mắt, hoành hành không sợ mà tiến vào trong cung điện.

"Là người của Thái Cổ Hoàng tộc bên trong Chu Tước phường, chúng ta vẫn là không nên dính vào để tránh phát sinh va chạm với bọn hắn, đến lúc đó người hối hận sẽ chỉ là chúng ta.”

Không ít tu sĩ thấy vậy rất là kiêng kị, lặng lẽ thối lui, không nghĩ tới đám người này vậy mà lại xuất hiện ở nơi này.

Trong Chu Tước phường có không ít thế lực cường đại, một trong số đó chính là Thái Cổ Hoàng tộc, cũng không phải là một tộc mà là nhiều tộc.

Đôi khi ngay cả những truyền nhân của đại giáo tới đây lịch luyện cũng có chút kiêng kị với đám người này, không muốn cùng chúng nảy sinh va chạm.

"Mau mau tránh ra, đừng cản đường của bọn hắn, bằng không thì một hồi nữa bọn hắn cũng sẽ không giảng đạo lí cho các ngươi"

Nhìn thấy một đám thiên kiêu của Thanh Hồng Cổ giới vẫn còn đứng yên tại chỗ, dường như đang quan sát đệ tử của Thái Cổ Hoàng tộc.

Sắc mặt của nam tử áo đạo lập tức thay đổi, có chút tái nhợt, vội vàng mở miệng nói phải nhường đường cho bọn hắn.

“Nhường đường?”

Một đám thiên kiêu của Thanh Hồng Cổ giới nhanh chóng phản ứng lại, vội vàng lùi sang hai bên cạnh để nhường đường.

Sở dĩ bọn hắn hiếu kỳ cũng là vì lần đầu tiên nhìn thấy một Thái Cổ Hoàng tộc bằng chừng ấy tuổi lại có khí huyết kinh người như thế tồn tại.

Ở thế giới kia của bọn hắn cũng chỉ có Thái Cổ Hoàng tộc có tia huyết mạch mỏng manh mới có thể tự lập Vương tộc, thực lực nội tình cực kỳ khủng bố.

Mỗi một người trong đám đệ tử của Thái Cổ Hoàng tộc trước mắt đều có huyết mạch nồng đến không thể tưởng tượng được.

Mặc dù động tác tránh ra của bọn họ đã rất kịp thời nhưng mà trong mắt của đám đệ tử Thái Cổ Hoàng tộc vẫn cực kì chậm chạm chướng mắt.

"Ở đâu ra đám sâu bọ không có mắt như thế, cũng dám cản đường của bọn ta?"

Trong đó có một tên cực kỳ vạm vỡ, trẻ tuổi, giống như tồn tại Kim Giác, ánh mắt lạnh lẽo, xẹt qua sát khí, vô cùng lãnh khốc.

Đối với bọn hắn, đám thiêu kiêu của hạ giới trước mắt chính là sâu bọ, thậm trí đến con kiến hôi cũng không bằng.

Dám ở giữa đường cản chở bọn hắn tiến vào trường giác đấu, đây quả thực là muốn tìm cái chết!

"Hắn muốn giết chúng ta."

Khuôn mặt của đám người Lục Minh, Tuyết Yên biến đổi, cảm nhận được sát khí kinh khủng đang bao trùm, tất cả mọi người đều không kìm được mà run rẩy, thần hồn lạnh lẽo.

Nam tử áo đạo sắc mặt trắng bệch, nhị không được mà run rẩy: " Không xong, không xong, đại họa rồi…"

Nam tử khôi ngô bên trong đám Thái Cổ Hoàng tộc lạnh rên một tiếng, hắn chính là Thái Cổ Man Tượng nhất tộc, khí lực vô cùng kinh khủng.

Sau một khắc, vòi dài quét qua, phảng phất như luận chuyển cả một tòa núi lớn, ẩn chứa lực lượng kinh thiên.

Một thiên kiêu của Thanh Hồng Cổ giới ở phía trước không kịp tránh lui, cũng không kịp kêu thảm một tiếng liền lập tức nổ 'oành' một tiếng tan thành một đám mưa máu.

Khuôn mặt của tất cả tu sĩ xung quanh đều đại biến, vội vàng tránh lui, sợ bị phía trên liên lụy.

Bọn hắn nhìn về phía đám hạ giới thiên kiêu bằng ánh mắt thương hại và đồng cảm.

Chuyện này cũng không thể trách người khác, chỉ có thể nói bọn hắn xui xẻo chọc phải đám đệ tử Thái Cổ Hoàng tộc kia.

Giờ phút này không ai có thể giữ được bọn hắn...

Hết chương 1780.
Bạn cần đăng nhập để bình luận