Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 1716: Nối giáo cho giặc

Chương 1716: Nối giáo cho giặc

“Rốt cuộc là ngươi đã nghe kẻ nào phân phó mà dẫn bọn ta tới đây.”

Bên trên cổ chiến thuyền, toàn bộ cường giả Thượng Giới cả người phát lạnh, sắc mặt sợ hãi gắt gao nhìn chằm chằm Du Phi Nhã mang theo sát khí và phẫn nộ.

Vào lúc này, là người ngu xuẩn tới tới mức nào cũng kịp nhận ra, cứu viện từ các tộc Tiên tổ đều là giả, đem toàn bộ mọi người dẫn tới đây để tránh bọn họ trở về giới trước khi đường hầm ở đại thế giới đóng lại mới là thật.

Đến nước này, e rằng tất cả mọi người đều sẽ bị chôn vùi ở đây, đi theo sinh linh ở thế giới này hóa thành chất dinh dưỡng để hiến tế.

Khuôn mặt Du Phi Nhã thanh tao tuyệt mĩ, dáng người thon dài yểu điệu, đứng sừng sững ở cổ chiến thuyền chi đỉnh.

Giờ phút này lại đặc biệt yên tĩnh, sợi tóc bay múa, khuôn mặt như ngọc, đẹp đến mức không gì sánh được.

Nàng nhìn vào Hắc Ám chi địa, sau đó cười nhẹ nói: “Cho tới bây giờ các ngươi còn không nhìn ra ai là người đứng phía sau chỉ đạo hết thảy sao?”

“Ý của ngươi là… Chẳng lẽ là Cố Trường Ca?”

“Là hắn!”

“Chắc chắn là hắn, trừ hắn ra thì không ai có đủ can đảm để gánh chịu Nghiệp Hỏa và tội chướng lớn như vậy.”

Nghe xong, rất nhiều tồn tại Chuẩn Đế cổ lão sững sờ, sau đó phản ứng lại, sắc mặt kịch biến lộ ra vẻ sợ hãi khó có thể tin được.

Gần như trong nháy mắt bọn hắn liền kết luận, Du Phi Nhã đang làm việc thay cho Cố Trường Ca.

Dù cho nhân vật nghịch thiên ở Kiếm Huyền đại thế giới, cũng không dám tính toán tất cả mọi người như vậy, cho nên nghĩ đi nghĩ lại, bọn hắn chỉ nghĩ đến Cố Trường Ca.

Bởi vì từ sau khi Cổ Huyền di chỉ biến mất, Cố Trường ca đã không còn xuất hiện nữa, cũng không ai biết hắn có trở lại thượng giới hay không.

Ngoại trừ Cố Trường ca, cũng không có ai có thể làm được hết thảy những những thứ này!

“Vì sao hắn muốn làm như vậy? Chẳng lẽ hắn không sợ thiên địa nhân quả sao?”

“Làm sao hắn dám!”

Trên cổ chiến thuyền, rất nhiều tuổi trẻ chí tôn vẫn chưa có rời đi, sắc mặt lộ ra vẻ hoảng sợ

Bọn hắn không muốn chết ở chỗ này, bọn hắn còn có một tương lai tốt đẹp và tiền đồ xán lạn đang chờ ở phía trước, tu luyện thành đạo, quan sát thiên cổ, không ai địch nổi.

Nay thế giới này sắp hủy, tai họa giáng xuống, dù cho bọn hắn có thiên đại thiên thú thì cũng sẽ yểu mệnh tại nơi này, hóa thành cát bụi.

Du Phi Nhã khẽ gật đầu một cái, ánh mắt nhìn qua đám tuổi trẻ chí tôn, lộ ra một chút thương hại.

Cho tới bây giờ bọn hắn còn không nghĩ ra, vấn đề ở đây không phải là có dám hay không mà là vị trí và trình độ hiện tại của cả hai đã sớm không giống với lúc trước, trong mắt Cố Trưởng Ca thì toàn bộ người ở đây không khác gì con sâu cái kiến.

Chỉ là công cụ để hắn tiến thêm một bước trên con đường thành công của hắn mà thôi.

Vốn dĩ tại thời điểm ở thượng giới , Cố Trường Ca còn không dám biểu lộ ra như thế nhưng đây là Kiếm Huyền đại thế giới, còn có chuyện gì hắn không dám làm sao?

“Nói như vậy thì thì việc các tộc lão tổ biến mất trước đó, thật ra cũng là bị Cố Trường Ca sát hại?”

“Kể cả những người ở Đại Du tiên triều và vị lão Hoàng tổ kia cũng bị hắn giết chết, vậy mà ngươi vẫn còn nối giáo cho giặc?”

Rất nhiều người tức giận, lời nói lộ ra vẻ sợ hãi, tuyệt vọng, hoàn toàn không có cách nào lý giải hành động của Du Phi Nhã.

Vậy mà nàng ta không quan tâm đến đại thù, còn trợ giúp nghe theo mệnh lệnh của Cố Trường Ca, dẫn đại quân của các đạo thống tới đây.

Rốt cuộc là có mục đích gì?

Có điều, Du Phi Nhã không có tâm tư trả lời câu hỏi của bọn họ.

Nàng nâng gương mặt thanh tú lên, ngóng nhìn thiên khung, khí tức kinh khủng mà mênh mông diệt thế đang chậm rãi rơi xuống.

Ngay cả khi rất nhiều cổ chiến thuyền xung quanh nơi này phóng lên vô số phù văn sáng chói, hóa thành năng lượng to lớn, nỗ lực chống cự nhưng cũng đều tốn công vô ích.

Mọi thứ đều đang nhanh chóng sụp đổ và tan rã, vô số phù văn dần mờ nhạt đi.

Ma bàn kinh khủng diệt thế có kích thước vô cùng lớn vắt ngang thiên địa, cuốn theo hàng trăm triệu tia hào quang màu đỏ, chậm rãi nghiền ép xuống.

Hư không đứt gãy, thiên hỏa lưu lưu tinh không ngừng rơi xuống thiêu rụi mọi thứ thành tro tàn.

Từng chiếc từng chiếc cổ chiến thuyền cố gắng trốn thoát nhưng rất nhanh cũng bị ba động cuốn sạch.

Tất cả mọi người đều kinh hãi và tuyệt vọng, thân thể không ngừng nổ tung, bị ngọn lửa bao phủ thiêu chết, cả thần hồn bên trong cũng hóa thành tro tàn.

Ngay cả Kiếm Huyền đại thế giới cũng đang sụp đổ, tất cả hư không đứt thành từng khúc, đại địa đảo lộn, núi lửa phun trào.

Càng đừng nghĩ tới các tu sĩ sinh linh có thể sống sót trong đó.

Từng đạo tế văn cổ xưa nhen lửa ở khắp tứ phương thiên địa, trong thoáng chốc các cổ lão thần ma ngồi xếp bằng ở cuối chân trời, tụng niệm vãng sanh cho chúng sinh.

Những cảnh tượng này quá mức kinh hoàng, sương đen buông xuống che khuất mọi tia sáng.

“Đốt lửa tế văn, hiến tế tất cả mọi người, sau đó ngưng luyện bản nguyên của thế giới.”

“Xem ra đây mới là mục đích cuối cùng của hắn.”

Du Phi Nhã khẽ thở dài, nhìn những chiếc cổ chiến thuyền bên cạnh sụp đổ nhanh chóng, lồng ánh sáng phá thành mảnh nhỏ rồi vỡ tan như trứng vỡ.

Loại sức mạnh này tuyệt đối không thể bị ngăn cản bởi sức mạnh con người.

Chỉ sợ cũng chỉ có tiên nhân chân chính mới có thể chống lại?

“Cái này… Cái này…”

“Rốt cuộc đây là nơi nào?”

Cùng lúc đó, trong mảnh không gian hắc ám và tĩnh mịch, đội quân của Kiếm Huyền đại thế giới cuồn cuộn đáp xuống, phá vỡ vật cản, cuối cùng gặp nhau ở đây.

Nhưng khi tất cả mọi người nhìn thấy những tòa Hắc Ám Lao Lung đáng sợ kia thì đều dại ra, không nhịn được mà run rẩy, toàn thân phát lạnh, sợ hãi tột độ.

Phóng tầm mắt nhìn tới, từng toàn Hắc Ám Lao Lung tựa như trôi nổi tại nơi sâu nhất trong địa ngục, xung quanh đều là khí tức hủy diệt. Khói đen phun trào, không nhìn thấy đáy làm người người sợ hãi run rẩy.

“Đó là sư tổ của ta ở Không Sơn, sao ngài ấy lại bị bắt tới chỗ này…”

“Sư tổ, ta tới cứu ngài!”

Trong đại quân, một vị nam tử trung niên thân mang đạo bào run giọng nói, nhận ra thân ảnh bị nhốt trong lồng giam bên trong cách đó không xa.

Chính là vào vài ngày trước một xiềng xích màu đỏ từ trên trời giáng xuống mang đi một vị sư tổ có tu vi sớm đã bước vào Lục Địa Kiếm Tiên nhiều năm, vẫn luôn bế quan không ra ngoài.

Nhưng bây giờ thân ảnh này lại gầy khô như que củi, thần hỏa hắc sắc lượn lờ quanh thân, phát ra âm thanh thảm thiết im ắng, ánh mắt tràn đầy tuyệt vọng và sợ hãi.

Hết chương 1716.
Bạn cần đăng nhập để bình luận