Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 1168: Diệt Hồn Liên

Chương 1168: Diệt Hồn Liên

"Phía trước chính là lối vào Táng Ma Uyên, nơi đó có Phật Sơn cao tăng bày ra pháp trận, có thể ngăn chặn ma vật trong đó xông ra."

"Cố huynh các ngươi theo sát ta, cẩn thận đừng để rơi vào trong trận pháp."

Kim Thiền Phật Tử lên tiếng, sau khi trò chuyện với lão tăng mày trắng đêm qua, trong lòng của hắn đã yên tĩnh lại.

Dứt lời, hắn dẫn đám người Phật Sơn hóa thành thần hồng xông vào trước, từng đạo kim quang lấp lóe từ mặt đất và ngọn núi vọt lên.

Phía trước có ma khí mãnh liệt mênh mông, nhưng đã bị chuỗi Phật Châu trong tay hắn một phát ra mịt mờ phật quang chống lại rồi tách ra.

Đồng thời sau lưng hắn hiện lên một ảo ảnh Phật Đà dáng vẻ trang nghiêm, kim quang chói mắt, một tiếng phật nộ chấn rống, gợn sóng như đao, xông mở rất nhiều ma vật phía trước, rất cường đại.

Cố Trường Ca và bọn người Giang Sở Sở đi theo sau lưng hắn, khoảng cách cũng không phải rất gần, nếu Kim Thiền Phật Tử muốn mở đường thì Cố Trường Ca cũng bớt một chút phiền phức.

Ánh mắt của hắn có chút sâu sắc, nhớ tới đoạn đối thoại nghe được đêm qua, suýt nữa thì bị lão tăng mày trắng kia phát hiện. Nói thật là hắn có chút bất ngờ, cũng may hắn rời đi sớm, không xảy ra bất trắc gì.

Tu vi của lão tăng mày trắng chí ít cũng đến cấp độ Chuẩn Đế cảnh, là một lão quái vật không biết đã sống bao lâu.

Hơn nữa thần thông công pháp hắn tu hành có quan hệ rất lớn tới cảm giác, thậm chí có thể thấy rõ biến hóa huyền diệu của không gian.

Nhưng điều khiến Cố Trường Ca cảm thấy bất ngờ nhất lại là thân phận của Kim Thiền Phật Tử.

Lúc trước, hắn chỉ biết Kim Thiền Phật Tử có được phật tâm và phật cốt, lại không biết hắn còn là chuyển thế của Phật Sơn cao tăng.

"Thiền y?"

"Xem ra hẳn là lúc trước đánh rơi ở Táng Ma Uyên, cho nên Kim Thiền Phật Tử mới dự định đi thu hồi."

Cố Trường Ca rất có hứng thú đối với thiền y kia.

Nếu hắn không có đoán sai, nó hẳn là phật bảo bị mang xuống Táng Ma Uyên, dự định trấn áp ma khí trong đó.

Nhưng không biết vì nguyên nhân nào lại rơi vào bên trong.

Hơn nữa, sau khi tới đây, Cố Trường Ca chẳng những không cảm giác với những thứ ma khí này, ngược lại có một loại cảm giác quen thuộc, ngay cả trong máu cũng hiển hiện từng đại đạo phù văn, không ngừng ẩn hiện giống như đang hoan hô.

Giống như khí tức này đồng nguyên với hắn.

Loại cảm giác này hắn rất quen thuộc, chính là ký ức đã từng phong ấn không ngừng khôi phục, rất nhiều mảnh vỡ chớp tắt, trong đầu hiện lên rất nhiều đồ vật.

"Ma khí nơi này đã rất mãnh liệt, tu sĩ Thánh Cảnh tới gần đều phải cẩn thận từng li từng tí, để tránh bị ma khí ăn mòn."

Bên ngoài Giang Sở Sở có một tầng tiên quang nhàn nhạt dùng để chống cự ma khí nơi đây, nàng chau mày nhẹ giọng nói.

Cố Trường Ca nhìn Giang Sở Sở một cái rồi vung tay lên, lực lượng kinh khủng truyền ra, xua tan ma khí quanh người nàng.

"Hay là ngươi ở lại bên ngoài đi, tu vi của ngươi đi vào cũng chỉ thêm phiền." Hắn khẽ nhíu mày nói.

Giang Sở Sở nhìn hắn một cái rồi lắc đầu nói, "Không được, ta muốn đi vào cùng với ngươi, ngươi không cần lo lắng cho ta, ta có thủ đoạn của mình."

Chuyện này là bởi vì nàng mới liên lụy tới Cố Trường Ca, nàng sao có thể đứng ở bên ngoài để một mình Cố Trường Ca đi vào chứ?

Thấy nàng chấp nhất muốn đi, Cố Trường Ca cũng không nói gì nữa.

Dù sao một hồi nếu có cái gì bất ngờ thì ném nàng vào trong hư không là được rồi.

Kim Thiền Phật Tử đi trước dẫn đường, nhưng đoạn đường này cũng không bình tĩnh, không những cần phải cẩn thận bày ra trận văn mà còn muốn chém giết sinh linh bị nhiễm ma khí, ăn mòn thần trí.

Nhưng bên người hắn có cao thủ Phật Sơn, tu vi yếu nhất cũng là Chí Thánh cảnh, phật pháp cao thâm, rất có thủ đoạn xua tan ma khí, cho nên hắn được bảo hộ rất an toàn.

Cứ như vậy xuyên qua mấy trăm dặm, rốt cuộc cũng tiếp cận uyên khẩu.

Một loại khí tức đè nén làm cho người ngạt thở truyền đến, khuôn mặt tất cả mọi người nghiêm một chút, thần hồn khẽ run rẩy giống như gặp phải một lực lượng khủng bố nào đó. Thậm chí có người không khỏi muốn quỳ phục quỳ lạy về phía uyên khẩu.

Ma khí nơi này đã đến trình độ biến thành chất lỏng, hội tụ thành hồ nước nhỏ trên mặt đất.

Ở bên trong còn có phù văn lấp lóe, một ít ma thạch màu tím đậm vô cùng khan hiếm trân quý ẩn hiện, tản ra bản nguyên khí tức.

"Công tử, nơi đó…."

Một vị cường giả Đại Thánh cảnh sau lưng Cố Trường Ca lên tiếng, ánh mắt mang theo kinh ý, chỉ vào một gốc cây sen nơi xa.

Đó là một gốc sen màu tím đậm, cắm rễ ở trong hồ nước nhỏ do ma khí hội tụ, mặc dù hồ nước nhỏ kia không đủ trăm dặm, nhưng mùi thơm lại ngào ngạt tựa như bất hủ tử kim đúc thành.

"Đây là thứ gì?"

Có người hiếu kì đi tới, nhưng còn chưa tới gần thì đã bị bao phủ bởi sương mù màu tím đậm tràn ra từ hồ nước nhỏ.

Người nọ ngay cả kêu thảm cũng không kịp phát ra thì đã hóa thành huyết vụ vô cùng kinh khủng, rất nhiều người không khỏi phát lạnh, lập tức lùi về sau mấy bước.

"Đây là Diệt Hồn Liên, không nên tới gần."

Kim Thiền Phật Tử cau mày, sau đó giải thích với mọi người, "Thứ này sinh trưởng ở phụ cận Táng Ma Uyên, chuyên môn lấy sinh linh và ma khí làm thức ăn, mặc dù nhìn mỹ lệ, nhưng lại ẩn chứa lực lượng khủng bố, không thể tuỳ tiện tới gần ngắt lấy."

Hắn vừa nói xong, vẻ mặt mọi người đều có chút kiêng kị, biết nơi đây tà môn, càng đến gần uyên khẩu, nguy hiểm càng nhiều.

"Diệt Hồn Liên."

"Tuổi của nó cũng đã vượt qua ngàn vạn năm, đã tạo thành vực của nó."

Cố Trường Ca có chút hứng thú, sau đó đi tới.

Đám người biến sắc, Phật Sơn tăng nhân nhíu mày nhưng mà cũng không ngăn cản, Kim Thiền Phật Tử đã giải thích, nếu Cố Trường Ca không nghe khuyên bảo, một hồi ăn thiệt thòi thì đó cũng là do hắn.

Nhưng ngay sau đó đám người lại giật mình, thấy Cố Trường Ca đi tới thì gốc cây Diệt Hồn Liên kia bắt đầu khẽ run, giống như là đang sợ hãi.

Sau đó rễ cây khẽ động đi ra hồ nước nhỏ, dưới chân có ánh sáng tím loé sáng, rất là thần bí mịt mờ.

Cảnh tượng này làm đám người phải trừng lớn mắt, gần như ngốc trệ, không dám tin tưởng.

Ngay cả Giang Sở Sở cũng chấn động, sau đó nhanh chóng khôi phục bình thường nhìn về phía Cố Trường Ca, nhớ tới thân phận của hắn.

Chẳng lẽ gốc Diệt Hồn Liên này có linh tính, cho nên sợ hãi hắn?

Giờ phút này, đám người thậm chí có thể trông thấy nó phân hoá rễ cây thành chân, chầm chậm đi tới bên cạnh Cố Trường Ca.

Cố Trường Ca cũng không để ý thần sắc của mọi người, túm Diệt Hồn Liên tùy tiện ném vào giới chỉ.

Thứ này có linh tính, biết trốn không thoát khỏi tay hắn, cho nên dứt khoát thần phục.

Hết chương 1168.
Bạn cần đăng nhập để bình luận