Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 2301: Trận chiến thảm khốc năm xưa

Chương 2301: Trận chiến thảm khốc năm xưa

"Ta đang ở thời đại nào?"

Lạc Nhan Khê không biết trong đầu Cố Trường Ca có nhiều ý nghĩ như vậy, lúc này còn cho rằng hắn có hứng thú với lai lịch của mình, ánh mắt không khỏi lộ ra ý vị tưởng nhớ.

Trong mắt nàng, Cố Trường Ca tuyệt đối là nhân vật tuyệt thế có thể cùng luận bàn với nàng. Trình độ hai người ngang nhau, chính là cùng một loại người, nếu không hắn cũng sẽ không nói ra những lời này.

Còn những tu sĩ sinh linh khác cũng chỉ là người bình thường, vẫn chưa chạm đến lĩnh vực kia. Cố Trường Ca không nói gì nhiều, chỉ lẳng lặng nhìn nàng.

"Đó là thời đại cực cảnh huy hoàng, vạn pháp tranh minh, trăm thuyền tranh lưu. Một người đi trước như ta chạm đến đạo trước, truyền bá hạt giống lại cho hậu thế, lưu giữ đạo pháp truyền thừa, rất nhiều hậu thế gọi chúng ta là các bậc tiền bối."

"Nhưng ta cảm thấy bản thân mình giống như một người mạo hiểm không ngừng tìm kiếm trên con đường đó, lưu lại đạo và kinh nghiệm cho hậu thế..."

Lạc Nhan Khê cứ như cái máy nói, từng lời đều tràn ngập hoài niệm và hồi ức.

Nàng không phải cư dân ngụ tại Sơn Hải chân giới, chẳng qua cũng chỉ vì Luân Hồi, kiếp này tỉnh lại đã ở Tiên vực, mượn đạo quả kiếp trước để trùng tu mà thôi.

Mảnh chiến trường Thương Mang này không chỉ là chiến trường đơn độc, mà là do rất nhiều cổ chiến trường tạo thành, để chôn cất vô số nhân vật tuyệt thế.

Nàng cũng chỉ dựa vào trong đó mà nói ra, đại thế giới cổ lão chỗ nàng ở cũng không phải chân giới.

Đó là một phương cổ giới được thai nghén bên trong Thương Mang chi hải, nhưng cũng có lịch sử lâu đời giống như vậy, chỉ có điều vẫn chưa đạt tới trình độ như chân giới mà thôi.

Ở phương thế giới đó, đạo pháp tranh minh, phồn vinh hưng thịnh, dựng dục ra rất nhiều nhân vật chí cường, những tồn tại như nàng cũng không hề ít.

Vào thời kỳ tối cổ, có người đã truyền phương pháp tu hành xuống, lập ra hệ thống đạo pháp, lưu lại đạo thống cho hậu thế. Cũng có người phá tan gông cùm xiềng xích của thiên địa mà bước ra, sau đó đi trên con đường tìm đạo.

Nhưng giống như rất nhiều thế giới cổ lão khác, thế giới nơi bọn hắn sinh sống cũng từng gặp phải vô số thế lực hắc ám xâm nhập.

Khủng hoảng nhiều lần khiến thiên địa vỡ nát, giống như mảnh giấy bị xé rách, khắp nơi đều là vết thủng. Thuỷ triều hắc ám mênh mông kéo tới Thương Mang chi địa làm chấn động toàn bộ thế giới, huỷ diệt vô số sinh linh và cường giả.

Ngoại trừ cái đó ra còn có những biến động không rõ ngọn nguồn, gây ra tai hoạ khắp vũ trụ, vô số sinh linh lẫn tu sĩ đều rơi vào số phận trở thành tế phẩm, cuối cùng táng diệt ở bên trong.

Những người đi trước giống nàng lần lượt phá tan thuỷ triều hắc ám, ở vùng biên giới lấy xương máu làm đê để ngăn cản tai họa hắc ám, giữ an toàn cho mảnh thiên địa bên kia.

Trên con đường gian nan của đám tiền bối có dấu chân huyết sắc lưu lại, lấy thân thể đúc thành núi sông, dần dần tiếp cận chân tướng...

Chỉ có điều cho dù là tiếp cận chân tướng, thấu hiểu chân tướng thì sao? Ở phía cuối con đường đã sớm có thân ảnh rộng lớn tối cao đứng sừng sững.

Bọn hắn lạnh lùng bình thản quan sát tất cả, nhìn thấy chúng sinh mênh mông vô cùng vô tận đang tranh đấu dưới chân. Ngay cả Phạt Thiên chi chiến cũng chẳng tổn hại tới cọng lông bọn hắn.

"Đây là trận chiến khiến chúng sinh tuyệt vọng, tất cả tiền bối đều đã chết, không một ai có thể sống lại mà đứng ở điểm cuối của hắc ám.

"Một chưởng vỗ xuống, thế giới liền sụp đổ. Vạn vật trở nên mục nát, không còn bất cứ thứ gì tồn tại để có thể ngăn cản..."

Khóe miệng Lạc Nhan Khê hiện vẻ chua xót.

Hồi ức của nàng không hoàn toàn đầy đủ, nhưng về màn này thì lại cực kỳ rõ ràng. Nàng là Chuẩn Tiên Đế, đã sắp chạm tới Tiên Đế chi quang, cô đọng được Tiên Đế chi thân.

Nhưng khi những thứ kinh khủng diễn ra trước mặt, nàng vẫn bị một chưởng chụp chết, không hề tồn tại khả năng may mắn nào.

Đây mới thật sự là chúng sinh bình đẳng, sẽ không vì tu vi của bọn hắn không đồng đều mà có bất kỳ sự khác biệt nào.

Tất cả sinh linh và tu sĩ giống như mưa từ trên trời rơi xuống, lộp bộp lộp bộp, nhiều không đếm xuể.

Huyết vũ dâng trào mãnh liệt bao phủ lấy vũ trụ mênh mông, sau đó tất cả cổ giới và vũ trụ đều sẽ bị đánh tan, không còn tồn tại nữa.

Rất nhiều hồi ức mơ hồ lẫn lộn nhưng chỉ có duy nhất trận chiến thảm ấy liệt in sâu vào trí não của Lạc Nhan Khê.

Cho dù nàng được sinh linh và tu sĩ ở phương thế giới kia tôn xưng làm Lạc Tổ, Lạc nữ đế, nhưng như thế có tác dụng gì? Nàng vẫn không thể bảo vệ được những sinh linh đã tin tưởng nàng, không thể che chở cho cổ giới nơi nàng sinh sống.

"Thật sự bất lực, trận chiến như vậy vốn chẳng có cách nào thay đổi, ngay cả những tiền bối như chúng ta cũng chỉ có thể trở thành vật hy sinh."

Hết chương 2301.
Bạn cần đăng nhập để bình luận