Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 949: Thần Linh Cốt

Chương 949: Thần Linh Cốt

Rất nhanh, đám người Giang Thần đi vào một chỗ sơn cốc tương đối thấp.

Ngọn núi gần đó cao lớn nguy nga, mờ mịt, giống như từng con hung thú đang đứng yên tại chỗ.

"Nơi này hẳn là chỗ của Chưởng Thiên Tháp…."

Giang Thần bình tĩnh khẳng định, trong đầu lại đang trò chuyện với Tạo Hóa Tiên Thuyền khí linh.

"Chúng ta đã từng điều tra khu vực xung quanh này rồi, nhưng hoàn toàn không ngờ ở đây lại còn ẩn núp một sơn cốc như thế, quả thực là có động thiên khác, không thể tưởng tượng nổi."

Cơ Sơ Nguyệt giật mình dò xét xung quanh, cuối cùng ánh mắt rơi về phía sâu trong thung lũng, dãy núi cao phủ lên một màu tím sậm.

Sơn cốc được tạo thành từ một dãy núi màu tím, mỗi một ngọn đều bị mây tím bao phủ, vô cùng mông lung.

Mà trong cốc cũng rất khoáng đạt, có một mảng di tích cổ xưa lớn, rất nhiều địa cung đã sụp đổ, có thể thấy được xưa kia nơi này là một mảnh thánh địa Tịnh Thổ.

Cảnh tượng như vậy khiến Cơ Nghiêu Tinh cũng rất giật mình, nếu như không phải nhờ Giang Thần thì có lẽ bọn hắn vĩnh viễn không tìm được nơi này.

"Ngọn núi này không đơn giản, bên trong có khí tức làm cho người ta bất an, có lẽ bên trong có phong ấn cái gì đó…."

"Giang Thần, ngươi có thể nhìn ra đó là cái gì không?"

Cơ Nghiêu Tinh trầm giọng nói, ánh mắt nhìn chằm chằm Giang Thần.

Sau đó, trên người hắn bắt đầu hiển hiện từng sợi kim sắc lập lòe thần phù, cả người tựa như được làm từ vàng, ngay cả tròng mắt cũng giống như mặt trời thu nhỏ.

Cơ Nghiêu Tinh cẩn thận quan sát ngọn núi trước mắt, đồng thời cũng đánh giá Giang Thần.

Thời khắc này, trên người hắn hiện lên khí tức cường đại, tu vi Bán Thánh cảnh triển lộ, không ngừng cảnh giác tình huống khác thường phụ cận và xung quanh.

Trong tay của Cơ Sơ Nguyệt xuất hiện một ống sáo như thuý ngọc, sau đó ống sáo xoay tròn trong không trung, lục quang mịt mờ quanh quẩn, có thể bay vọt ra mọi hướng bất cứ lúc nào.

Tất cả mọi người đều sẵn sàng đón địch, cảnh giác xung quanh.

Từ khi tới đây, ngay cả làn da cũng sinh ra cảm giác băng lãnh đau đớn, để cho người ta không rét mà run.

"Không biết, nhưng chắc là không phải vật gì tốt."

Trong lòng Giang Thần cũng hiện lên sự bất an, nhưng hắn vẫn ép buộc bản thân tỉnh táo lại.

Nếu như một hồi nơi đây phát sinh đại chiến, lấy thực lực của hắn bây giờ thì không biết có thể giữ được tính mệnh của mình hay không?

Chớ nói chi là, hắn vẫn còn giữ lại một tia cảnh giác với Cơ gia huynh muội.

Hắn lo lắng Cơ gia huynh muội qua cầu rút ván, sau khi bọn hắn tìm được Chưởng Thiên Tháp thì sẽ bắt hắn đưa tới trước mặt Cố Trường Ca.

Cơ Sơ Nguyệt nhìn như đơn thuần, nhưng kì thực rất tinh quái, Cơ Nghiêu Tinh dù có tính cách chính trực, nhưng trên đường thỉnh thoảng lại dò xét hắn.

Trước mặt lợi ích tuyệt đối, rất khó làm người ta tin rằng cái gọi là tính cách có thể thay đổi bất cứ điều gì.

Lòng người quỷ quyệt, Giang Thần hắn không thể không lưu lại một con đường sống. Trước đó hắn thật sự có hảo cảm với Cơ gia huynh muội, nhưng điều kiện tiên quyết là bọn hắn sẽ không bán đứng hắn.

"Tiểu Thần tử, nơi này có khí tức quen thuộc, ngươi không nên hành động thiếu suy nghĩ, để Cơ gia huynh muội đi tìm kiếm trước đi…."

Lúc này, giọng nói của Tạo Hóa Tiên Thuyền khí linh có chút cẩn thận, vang lên trong đầu của Giang Thần.

"Hơn nữa, có lẽ cơ duyên này chỉ có ngươi mới có cơ hội thu hoạch được."

Giọng nói của nó ẩn chứa một sự kích động và hưng phấn khó mà che giấu.

"Cơ duyên chỉ có ta mới thu được? Chẳng lẽ ngoại trừ Chưởng Thiên Tháp thì nơi này còn có đồ vật khác sao?"

Trong mắt Giang Thần loé lên một tia sáng, lập tức vô cùng bình tĩnh.

Nhưng Tạo Hóa Tiên Thuyền khí linh cũng không trả lời hắn.

"Căn cứ theo địa thế biến hóa, Chưởng Thiên Tháp hẳn giấu ở nơi đây, không chừng ở ngay bên trong ngọn núi màu tím này."

Giang Thần lên tiếng, giọng điệu rất tự tin bình tĩnh.

Ở giữa sơn cốc có một ngọn núi tương đối thấp, giống như được rèn đúc từ Tử Kim.

Nó cao chừng ngàn trượng, phát ra ánh sáng tím mịt mờ, dường như trên đỉnh còn treo cái gì đó.

Lúc này, Giang Thần chỉ vào ngọn núi lớn màu tím kia rồi nói với huynh muội Cơ Sơ Nguyệt.

"Ca ca, Giang Thần nói Chưởng Thiên Tháp rất có thể ở trong đó, hiện tại chúng ta đi vào à?"

Trong đôi mắt xinh đẹp của Cơ Sơ Nguyệt có thần quang màu xanh lục lấp lóe, giống như một hồ nước xanh biếc.

Nàng cũng đang đánh giá ngọn núi màu tím trước mắt kia.

Cơ Nghiêu Tinh nhìn thoáng qua muội muội, hơi trầm giọng nói, "Vừa rồi ta dùng Thông Thiên Nhãn để tra xét, ngon núi này hung hiểm dị thường, Thánh Cảnh trở xuống bước vào chắc chắn sẽ chết."

Giọng điệu của hắn vô cùng cẩn thận, đồng thời nhìn về phía Giang Thần, thấy đối phương bày ra dáng vẻ lạnh nhạt, không hề có ý định đặt chân vào đó, lúc này mới rũ mắt nói, "Sơ Nguyệt, ngươi chờ ở bên ngoài, ta tiến vào dò xét một phen. Nếu như có gì nguy hiểm thì các ngươi cũng có thể rời đi trước, ta có thủ đoạn bảo mệnh, các ngươi không cần phải lo lắng."

Trên mặt Cơ Sơ Nguyệt lộ vẻ âu lo, nhưng nàng cũng không khuyên bảo gì nhiều, chỉ gật đầu nói, "Vậy ca ca nhớ phải bảo trọng đấy."

Nghe thấy đối thoại của Cơ gia huynh muội, Giang Thần không khỏi nhìn về phía Cơ Nghiêu Tinh, lộ ra vẻ mặt thưởng thức.

Dưới loại tình huống này còn muốn bảo hộ muội muội, vị Cơ Nghiêu Tinh này thật sự đáng để kết bằng hữu.

Vừa rồi mấy ánh mắt dò xét hắn trước đó hẳn là không tin tưởng.

Ong!!!

Ngay sau đó, trong hư không có âm thanh rung động truyền đến, Cơ Nghiêu Tinh bắt đầu cất bước đi về phía trước.

Trên người hắn rũ xuống tia sáng màu vàng, như dòng nước chảy xuôi, như một vòng mặt trời nhỏ.

Đặc biệt là vị trí bàn tay, cẳng tay của hắn bị bao phủ bởi một tầng sáng màu vàng óng vô cùng sáng chói, trông vô cùng thần thánh và thánh khiết.

"Thần Linh Cốt? Tên Cơ gia thần tử này cũng là người có đại tạo hóa."

Giọng nói của Tạo Hóa Tiên Thuyền khí linh vang lên, ẩn chứa một sự kinh ngạc.

Hết chương 949.
Bạn cần đăng nhập để bình luận