Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 2601: Ta thật sự có thể sao?

Chương 2601: Ta thật sự có thể sao?

Cung điện Cố Trường Ca ở tạm nằm ở hướng đông bắc Cổ Phong Cổ Thành.

Nơi này cực kỳ ý nhị, sương khói bao phủ, các loại kỳ hoa tiên hoa đang nở rộ. Mái ngói lầu các kéo dài, mang hơi thở vô cùng yên bình, rời xa khỏi nơi ồn ào náo động.

Linh Hoàng đưa nàng đến thẳng nơi thay quần áo trên người, xử lý những vết bản dính máu kia. Lần này, nàng không kháng cự nữa, mà ngoan ngoãn thuận theo, bởi vì biết mình có kháng cự cũng vô dụng.

Nàng đầm người trong bồn tắm được tạc thành từ đá xanh, bên ngoài có khói mờ bốc lên, có rất nhiều cánh hoa diễm lệ nổi trên mặt nước, mái tóc được xõa tung, nổi trên mặt nước như rong biển.

Nàng đã lâu không cảm nhận được sự yên tĩnh và thoải mái này, khiến nàng không nhịn được muốn híp mắt lại, lẳng lặng ngủ thiếp đi. Hai tay Linh Hoàng lồng lại trong cánh tay áo rộng, đứng ở cách đó không xa quan sát nữ tử trông có mười bảy mười tám tuổi này.

Thật ra nhìn từ bề ngoài, dùng từ thiếu nữ để xưng hô càng phù hợp hơn. Đương nhiên, số tuổi thật sự của nàng nhất định không chỉ có nhiêu đó.

Mặc dù Linh Hoàng không biết rõ vì sao Cố Trường Ca muốn giữ thiếu nữ này lại, nhưng vẫn mơ hồ cảm nhận được một chút điểm bất phàm từ nàng.

Lúc đó, bên trên đấu trường, thủ đoạn giết chết đối thủ của nàng cũng không phải là thứ ở cảnh giới của nàng có thể khống chế được. Mà lúc này, sau khi vết máu trên khuôn mặt và rất nhiều vết bẩn khác được rửa đi sạch sẽ.

Ngũ quan sạch sẽ vốn có cũng được lộ ra, khuôn mặt rất nhỏ, chiếc mũi nhỏ nhắn thanh tú, khi đôi mắt mở ra con ngươi có màu xám, khiến người ta có cảm giác lạnh lẽo đơn độc như băng tuyết.

Chẳng qua, không biết là nàng cố ý hay là do thương thế mà nàng phải chịu trước đây, khiến mặt nàng có một vết sẹo dữ tợn đáng sợ như con rết, gần như bao phủ toàn bộ gương mặt.

Nên khi vừa nhìn thấy sẽ khiến người ta có cảm giác đáng sợ.

Ngoài ra, trên người cũng rải rác rất nhiều vết thương như vết đao, vết kiếm, có thể nhìn thấy rất rõ ràng, để lại dấu vết cực kỳ rõ ràng.

Theo lý mà nói, thiếu nữ tóc xám trước mắt này có thực lực đến Chân Tiên.

Nàng hoàn toàn có thể tự nghĩ cách để xóa bỏ những vết thương thế này, nhưng nàng lại cố ý để nó lại.

Linh Hoàng khẽ lắc đầu, lấy ra một bình sứ trắng từ trong tay áo, để ở bên cạnh, nói nhỏ:

“Đây là thứ công tử phân phó để lại, trong bình có thuốc chữa thương tốt nhất, có thể khiến những vết thương trước kia mà ngươi từng chịu dần trở về như ban đầu, đồng thời giúp ngươi khôi phục lại dáng vẻ vốn có.”

“Trước mặt công tử, ngươi không cần phải lo lắng e sợ gì, cũng không cần phải dùng cách trước đây để bảo vệ bản thân.”

“Đương nhiên, thuốc để lại ở đây, ngươi có dùng hay không thì tự ngươi quyết định, không ai ép buộc ngươi cả.”

“Sau khi tắm rửa sạch sẽ xong, bên này có quần áo phù hợp với ngươi, sau khi thay xong ta sẽ chờ ngươi ở ngoài điện.” Dặn dò xong xuôi, Linh Hoàng lập tức rời đi.

Còn thiếu nữ tóc xám nằm bên trong bồn tắm nghe thấy những lời này xong cũng cảm thấy hơi ngạc nhiên.

Nàng không ngờ Linh Hoàng sẽ nói như thế, hơn nữa còn yên tâm để một mình nàng ở lại trong điện, không sợ nàng nhân cơ hội bỏ trốn hay sao?

Nhưng nhớ đến thực lực thâm sâu khó lường của đối phương cũng không phải thứ nàng có thể tưởng tượng được, tất nhiên chẳng cần lo lắng mấy chuyện nhỏ thế này.

Chỉ là, vào lúc không một ai theo dõi, thoải mái dễ chịu thế này, thật sự khó có được. Hơn nữa thứ kia còn giúp nàng khôi phục về dáng vẻ vốn có?

Nàng chậm rãi quay đầu sang, nhìn một bình sứ trắng nằm ở cách đó không xa, ánh mắt lóe lên chút do dự.

Nếu không phải vì tình thế bắt buộc, ai lại không muốn bản thân sạch sẽ, xinh đẹp kia chứ? Chuyện này đối với nàng của trước kia mà nói hoàn toàn là hy vọng xa vời không thể có được.

Vào ngày đầu tiên bị uy hiếp bắt vào đấu trường, nhìn thấy vẻ mặt háo sắc sỗ sàng không chút che giấu của mấy tên tử sĩ quan sát nàng, nàng liền hiểu rõ những gì bản thân có thể gặp phải sau này.

Vì thế, nàng không chút do dự phá hủy gương mặt của mình ngay trước mặt đám tử sĩ kia, khiến máu tươi nhuốm đầy toàn thân.

Quả nhiên, từ đó về sau, ánh mắt háo sắc dò xét nàng gần như biến mất.

Nhưng như thế vẫn chưa đủ, vẫn có những sinh linh hoàn toàn không thèm để ý đến những thứ đó, trong mắt bọn họ, ngũ quan có xấu xí như thế nào, chỉ cần không nhìn thấy là được…

Thế là mỗi ngày nàng làm bạn với máu tươi dơ bẩn, mùi máu tồn đọng lâu dài trên người nàng khiến người ta muốn buồn nôn. Lại thêm tính cách lạnh lùng tàn nhẫn, cuối cùng đã không còn ai dám nhắm vào nàng nữa.

Tình cảnh bên trong đấu trường u ám tối tăm như thế, nàng vất vả bảo vệ bản thân, đến tận ngày hôm nay.

Nàng không biết còn có thể kiên trì được bao lâu nữa, cũng không biết tương lai chém giết không thấy điểm cuối, không biết đến ánh mặt trời này phải kéo dài vì cái gì, đến khi nào mới có thể nhìn thấy điểm kết thúc.

Có đôi khi, nàng rất muốn tìm đến cái chết.

Trong lúc chém giết nhau, bị đối thủ giết chết còn tốt hơn là chịu đựng tra tấn như thế qua ngày.

Nhưng nàng không làm được, nàng còn phải bảo vệ muội muội, còn phải bảo vệ người trong tộc mình.

Nếu như nàng chết trong đấu trường, vậy muội muội của nàng, hay là người trong tộc nàng có thể sẽ bị bắt tới thay thế nàng lặp lại tất cả những gì nàng đã trải qua.

Nàng không thể nhẫn tâm nhìn mấy người muội muội của mình lại trải qua tất cả những gì nàng đã trải qua ở nơi này.

“Ta thật sự có thể sao?”

Nàng nhìn bình sứ nhỏ màu trắng ở cách đó không xa, ánh mắt lóe lên khát vọng nồng đậm.

Hết chương 2601.
Bạn cần đăng nhập để bình luận