Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 968: Ta nhận thua

Chương 968: Ta nhận thua

"Ngươi muốn làm cho tất cả mọi người xem hai ta làm trò cười à?"

Cố Trường Ca mỉm cười, hoàn toàn không hề để ý tới bốn phía.

Nguyệt Minh Không lạnh lùng liếc hắn một, "Ít lời vô ích, hôm nay ngươi nhất định phải biết tay ta!"

Dứt lời, nàng lại tung ra một chưởng nữa, ánh sáng lấp lánh, phù văn xen lẫn, có một loại khí tức đại đạo chí cao đang tràn ngập.

Có thể nhìn thấy sau lưng nàng hình như hiện lên một thân ảnh mơ hồ tuyệt đại.

Sợi tóc phất phới, một bước một Luân Hồi, bôn ba tại tuế nguyệt trường hà, cường thế tuyệt luân, giống như thật sự có một tôn Nữ Đế muốn nhìn xuống chư thiên, từ trong đó đi tới.

"Được thôi, ta sẽ nhường nàng, chịu chưa?"

Cố Trường Ca nhún nhún vai như là có chút bất đắc dĩ, dứt lời, hắn lập tức vung ống tay áo, kinh khủng lực lượng tràn ngập, Càn Khôn nhật nguyệt tận hóa trong lòng bàn tay, trong thiên địa lập tức chỉ còn lại một màu đen.

Tay áo bồng bềnh, vũ trụ như trong lòng bàn tay, cất chứa hư không, bóng tối vô cùng vô tận nuốt chửng Nguyệt Minh Không.

Trong nháy mắt, vẻ mặt của Nguyệt Minh Không thay đổi, nàng lập tức lùi về phía sau, nhưng ống tay áo của Cố Trường Ca tựa như hóa thành túi Càn Khôn trong truyền tuyết, che đậy hi nguyệt, không gì không thu được.

Mặc dù nàng có tu vi cường đại, nhưng nếu so sánh với Cố Trường Ca thì vẫn còn chênh lệch rất lớn.

"Cố Trường Ca! Ngươi là cái đồ hèn hạ vô sỉ, ngươi nói không giữ lời, mau thả ta ra…."

Nguyệt Minh Không cắn răng lên tiếng, trong giọng nói thanh lãnh xen lẫn một chút khó thở.

"Ta nói không giữ lời chỗ nào chứ? Không phải là ta đã nhường nàng rồi sao?" Cố Trường Ca cười, không hề có chút tự giác rằng mình đang bắt nạt đối phương.

"Cái tên khốn kiếp này!" Nguyệt Minh Không cắn răng mắng một câu.

Nháy mắt sau đó, có kiếm quang đáng sợ xuất hiện, khí tức cái thế chìm nổi, bùm một tiếng hư không nổ tung, ánh sáng chói lọi cực hạn nở rộ trong thiên địa.

Một đóa hoa kiếm nhẹ nhàng mà tuyệt thế, chói lọi tầng tầng, vô cùng kinh khủng, ẩn chứa mũi nhọn vô song đột nhiên đâm rách ống tay áo của Cố Trường Ca.

Nhân cơ hội này, Nguyệt Minh Không nhanh chóng trốn thoát, trong tay là một thanh kiếm dài óng ánh.

Thấy trên mặt Cố Trường Ca hiện lên vẻ ngạc nhiên, tâm trạng của nàng bỗng chốc trở nên rất tốt, khóe miệng không khỏi cong lên.

"Không đánh, ta nhận thua."

Cố Trường Ca không ngờ Nguyệt Minh Không có thể công phá trấn áp của hắn dễ dàng như vậy, sau một hồi kinh ngạc thì hắn cũng kịp phản ứng lại, thấy nàng còn muốn đánh tới lần nữa, không khỏi khẽ cười, lựa chọn đầu hàng.

"Không được."

Nguyệt Minh Không liếc Cố Trường Ca một cái, trường kiếm hoành không, sợi tóc phất phới, dường như có thể nhất kiếm đoạn trời cao, hiện ra khí khái vô cùng hào hùng, "Việc vừa rồi không dễ giải quyết như vậy đâu."

"Ta đã nói không đánh rồi, nếu ngươi lại giết tới thì chính là mưu sát thân phu đấy."

Cố Trường Ca cười nói, bày ra vẻ mặt ta không đánh thì ngươi làm gì được ta.

Nguyệt Minh Không hừ một tiếng, thu kiếm rơi xuống đất, cơn giận vừa rồi cũng tiêu tan gần hết.

Nàng cũng không ý định tiếp tục động thủ, dù sao thật vất vả mới chiếm được chút tiện nghi từ trong tay Cố Trường Ca, nếu như tiếp tục động thủ thì người cuối cùng thua thiệt tuyệt đối là nàng.

"Đã lâu không thấy ngươi động thủ, tu vi rất tiến bộ, cái này thật sự làm ta bất ngờ." Cố Trường Ca không khỏi tán thưởng.

"Dù sao thì ta vẫn luôn tu hành." Nguyệt Minh Không nhìn Cố Trường Ca, trong lòng còn một câu chưa nói, nếu không như thế thì chỉ sợ ngay cả bóng lưng của Cố Trường Ca nàng cũng không thấy được.

Sau đó, Thần Khư môn rốt cuộc an bình trở lại.

Tất cả đệ tử và trưởng lão vẫn luôn lo lắng đề phòng cuối cùng cũng nhẹ nhàng thở ra, bọn hắn rất sợ sơn môn sẽ bị hai người phá hủy.

Đỉnh núi và cung điện bị phá hủy đương nhiên là do tùy tùng của Cố Trường Ca đi bồi thường, dù sao thì hắn cũng không phải hạng người khinh nam bá nữ.

Mấy ngày sau, đối với Cố Trường Ca mà nói, bây giờ Chưởng Thiên Tháp đã ở trong tay, Chưởng Thiên Luân đã được Cơ gia nhanh chóng đưa tới.

Cho nên chỉ còn thừa lại Chưởng Thiên Kiếm, cái này thì hắn không gấp gáp.

Mấy ngày nay, bên ngoài đều bàn tán huyên náo về việc Tử Sơn xuất thế rồi lại sụp đổ, hóa thành tro tàn chỉ trong vòng một đêm.

Rất nhiều tu sĩ và sinh linh tới tận nơi để dò xét, muốn biết một chút dấu vết để lại.

Thế nhưng bây giờ trong Tử Sơn dày đặc các loại trận văn kinh khủng, cho dù là Thánh Cảnh muốn bước vào thì cũng phải cẩn thận từng li từng tí.

Cho nên đến bây giờ vẫn chưa có ai phát hiện trong đó có gì dị thường, rất nhiều người suy đoán những gì diễn ra trong Tử Sơn hẳn là có liên quan tới Chưởng Thiên Tháp xuất thế.

Về phần rốt cuộc Chưởng Thiên Tháp nằm trong tay ai, cái này khiến cho mọi người rất tò mò, có người hoài nghi Chưởng Thiên Tháp nằm trong tay Cố Trường Ca.

Nhưng không ai dám tiến đến hỏi thăm, bọn hắn không có lá gan đó, mà nếu biết rồi thì lại thế nào? Ai có dũng khí đi cướp?

Huynh muội Cơ gia và đám người Trần Ngưng Nhi rất kín miệng, cho nên Cố Trường Ca không lo lắng bọn hắn sẽ để lọt việc này ra ngoài, mà hắn cũng không sợ bị người khác biết Chưởng Thiên Tháp đang nằm trong tay mình.

Sau khi giải quyết chuyện bên này xong xuôi, hắn và Nguyệt Minh Không tách ra.

Nguyệt Minh Không trở về Chân Tiên thư viện, còn hắn thì tính toán mang Tiên Ngọc đạo đài trở lại Cố gia.

Thuận tiện chờ Cơ gia đưa Chưởng Thiên Luân tới.

Trừ cái đó ra thì còn việc liên quan tới Tiểu Vọng Nguyệt, hắn cần phải tìm đọc cổ tịch trước. Tuy nói là Tiên thú, nhưng bởi vì số lần xuất hiện ở Thượng Giới có thể đếm được trên đầu ngón tay, cho nên những ghi chép liên quan cũng thật sự rất ít.

Cố Trường Ca có nói cho Nguyệt Minh Không về Vọng Nguyệt Tiên thú, nhưng nàng cũng không để ý nhiều lắm.

So sánh với Vọng Nguyệt Tiên thú, nàng càng muốn biết cái người Tiêu Nhược Âm mà Giang Thần nhắc tới trước đó là ai.

Cố Trường Ca cũng không giấu diếm, chẳng qua chưa nói cho nàng biết Tiêu Nhược Âm là chuyển thế của vị Đại Năng nào đó. Sau khi có được đáp án, tâm trạng của Nguyệt Minh Không không tệ, khóe miệng nàng cong lên, dẫn theo một đám tùy tùng rời khỏi.

Trước khi rời khỏi Thần Khư môn, Cố Trường Ca cho Trần Ngưng Nhi một viên truyền tin phù, nói rằng sau này nếu nàng gặp phiền toái gì thì có thể liên lạc với hắn bằng cái này.

Đương nhiên liên lạc với hắn cũng không nghĩa là hắn có thời gian để giải quyết phiền phức cho bọn hắn.

Trần Ngưng Nhi và đám người Trần gia đương nhiên là mừng rỡ như điên, cẩn thận từng li từng tí thu hồi viên truyền tin phù này, giống như nhặt được chí bảo.

Hết chương 968.
Bạn cần đăng nhập để bình luận