Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 998: Hớt tay trên

Chương 998: Hớt tay trên

"Mộ trong mộ, mộ chân chính cũng không ở chỗ này, mà là sâu trong lòng đất, nơi đó mới có tồn tại thần cách của vị kia."

Trong mắt Nguyệt Minh Không có ý suy nghĩ thoáng qua, cũng không kêu lên, định sau khi tìm được thời cơ thích hợp mới tiến vào trong mộ.

Nói cho cùng, các nàng chẳng qua là thế hệ trẻ tuổi, lần này Thái Hư Thần Mộ xuất thế, kinh động đến tất cả đều là thế hệ trước và nhân vật cấp bậc giáo chủ đại giáo.

Cho dù là lấy thân phận của nàng, vào lúc này cũng rất khó chen vào, chỉ có thể ở từ xa đứng nhìn.

Đông!

Nhưng ngay lúc này, đột nhiên xuất hiện động đất đáng sợ.

Trong những cái khe phía trước bỗng nhiên có ánh sáng rực rỡ hiện lên.

Trong cung điện long lanh kia giống như bị xúc động.

Sương mù bao phủ trên đó tản đi, rất nhiều trận văn biến mất, bắt đầu chậm rãi rơi xuống mặt đất.

Trong nháy mắt, sắc mặt tất cả đại nhân vật ở đó đều thay đổi, cảm giác khí tức trong cổ điện suy yếu rất nhiều, an toàn hơn so với trước đó.

Lập tức, rất nhiều người không chút do dự, rối rít hóa thành cầu vồng, xông vào trong đó, lười phải thương lượng với đám người Thái Hư thần tộc.

Thấy vậy, sắc mặt Khương Lạc Thần thay đổi, lúc muốn xông vào trong đó, Giang Thần ở phía dưới cảm thấy không đúng, vội vàng hô to: “Lạc Thần công chúa, chờ một chút."

Nghe nói như vậy, Khương Lạc Thần nhướng mày, trong lòng bất mãn.

Tuy nhiên nhớ tới lần trước Giang Thần thể hiện thủ đoạn huyền diệu, hừ lạnh một tiếng, gắng gượng ngừng lại.

"Nếu di vật tổ tiên bị người ta đoạt lấy, ta nhất định sẽ không buông tha cho ngươi."

Nàng lạnh lùng nhìn Giang Thần nói.

Giang Thần cười khổ một tiếng: "Lạc Thần công chúa, chẳng qua đột nhiên ta cảm thấy không đúng thôi, nếu ngươi tùy tiện xông vào không chừng sẽ bị thương."

Khương Lạc Thần thản nhiên nhìn hắn, cũng không nói thêm cái gì.

Chỉ là với lời nói của Giang Thần thì vẫn tin mấy phần.

Lúc này, mặc dù không ít đại nhân vật xông vào cổ điện, nhưng vẫn có rất nhiều người lựa chọn ở ngoài nhìn xem.

Các đạo thống Trường Sinh Cố gia, Trường Sinh Vương gia, Thái Cổ Diệp tộc, Thiên Hoàng sơn cũng không xúc động, trong đôi mắt trong lóe lên tia kinh hãi, nhìn chăm chú vào trong cổ điện.

Đông!

Đột nhiên, trong cái khe phía trước, truyền tới âm thanh dữ dội.

Ngay sau đó, trong ánh mắt khiếp sợ của mọi người, trong cái khe bắn ra ánh sáng rực rõ chiếu rọi bầu trời.

Ánh sáng thất thải lục sắc, chiếu khắp bầu trời, rất nhiều thần binh, thánh dược, bình ngọc giống như núi lửa phun trào, từ trong đó bắn ra.

Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người đều ngây ngẩn.

Một giây sau, mọi người bắt đầu cướp giật.

Cho dù vừa rồi không ít thế hệ trước đang duy trì tỉnh táo, bây giờ ánh mắt đều đỏ lên, có thể cảm giác được trong những thứ này ẩn chứa những đồ quý giá gì.

Cơ hội như thế này, làm sao có thể tùy tiện bỏ qua được.

Chớ nói chi là thế hệ trẻ tuổi, cho dù là thiên kiêu của Chân Tiên thư viện cũng bắt đầu hóa thành cầu vồng, không ngừng cướp đoạt những đồ tốt này.

"Tiểu Thần tử, có thấy không, tấm bia màu tím nhạt kia, tuyệt đối là đồ tốt, thừa lúc bây giờ không người chú ý tới nhanh chóng đoạt lấy."

Trong đầu Giang Thần, Tạo Hóa Thiên Chu khí linh không ngừng thúc giục, rất là kích động và nóng nảy.

Giang Thần nghe nói như vậy, ánh mắt ngừng lại, lập tức thấy được tấm bia màu tím nhạt đó.

Quả nhiên bởi vì bình thường không nguyên nhân gì, giờ phút này cũng không người tranh đoạt, từ trong cái khe kia bay ra rơi xuống ở nơi nào đó.

Bóng người hắn hơi di chuyển, vội vàng đuổi theo, cũng may ánh sáng trên bầu trời cũng nhiều.

Cũng không ai cẩn thận nhìn hắn.

"Chẳng lẽ người này nhìn thấy đồ tốt."

Thiếu niên bướng bỉnh của Thái Hư thần tộc, cũng ở trong đám người tranh đoạt những bảo vật này, tuy nhiên hắn vẫn chú ý tới Giang Thần, ánh mắt hơi không có ý tốt.

"Khương Minh, ngươi lại muốn làm gì với hắn?"

Khương Lạc Thần chú ý tới ánh mắt của hắn, không khỏi thản nhiên hỏi.

Khương Minh ngượng ngùng cười một tiếng: "Hoàng tỷ, tên kia hẳn là đã nhìn thấy đồ tốt nào đó."

Khương Lạc Thần nhíu mày, cũng không nói nhiều.

"Bia văn màu tím nhạt đó, rốt cuộc là cái gì?"

Giang Thần hỏi Tạo Hóa Tiên Chu khí linh ở trong lòng, nhưng động tác cũng không dừng chút nào, nhanh chóng đuổi theo.

"Ta cũng không biết, đồ tốt hẳn là giấu trong bia văn đó, những thứ thấy được ngoài kia chỉ là ngụy trang."

Tạo Hóa Tiên Chu khí linh nói.

Nghe nói như vậy, ánh mắt Giang Thần trở nên nóng bỏng, nhìn chằm chằm cái bia văn kia, nhìn nó từ rơi xuống từ trên không trung, rơi xuống từ phía khác.

Bóng người hắn nhanh chóng rơi xuống từ trên không trung, nhưng rất nhanh biểu tình kích động cứng lại ở trên mặt, động tác cũng hơi chậm lại.

Một đôi tay nhỏ bé trắng trẻo như ngọc, cúi xuống nhặt viên văn bia màu tím nhạt kia lên.

Đây là một thiếu nữ xinh đẹp làm cho người ta khó thở, mang váy dài lưu tiên, mái tóc như mây.

Ngũ quan đẹp đẽ mà tinh xảo, không nhìn ra chút tỳ vết nào, da trắng tinh tế, hoàn mỹ như ngọc.

Vẻ mặt trong trẻo lạnh lùng, cả người mang theo tiên khí, giống như tùy lúc có thể cưỡi gió hóa tiên, đi tới Quảng Hàn cung trong truyền thuyết.

"Ngươi muốn làm gì?"

Thiếu nữ thản nhiên liếc hắn một cái, mặc dù âm thanh trong trẻo lạnh lùng êm tai, nhưng lại ẩn chứa một tia lãnh ý.

Con chim màu đỏ đậu trên vai nàng cũng lộ ra bộ mặt bất thiện đối với hắn.

Hết chương 998.
Bạn cần đăng nhập để bình luận