Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 1907: Chất vấn

Chương 1907: Chất vấn

“Cố Trường Ca hắn vẫn chưa biết ta đã tận mắt nhìn thấy Lam Dật Phi ra tay giết cổ đại quái thai của Tử Tiêu Cốc…”

Tâm trạng Cố Tiên Nhi lập tức trở nên phức tạp, hàng loạt ý nghĩ loé lên trong đầu.

Nếu thật sự đúng như những gì nàng dự đoán thì nàng nên chung sống với Cố Trường Ca như nào đây?

“Bái kiến Trường Ca thiếu chủ.”

“Không biết Trường Ca thiếu chủ giữ lại một mình tại hạ là vì chuyện gì?” Sau khi có chút sững sờ thì Lam Dật Phi đã nhanh chóng phản ứng lại, vẻ mặt khôi phục tự nhiên mà chắp tay hỏi một câu.

Thật ra hắn đã đoán được dụng ý của Cố Trường Ca.

Có điều trong lòng hắn vẫn cảm thấy kỳ lạ, dù sao thì Cố Tiên Nhi cũng ở đây, chẳng lẽ Cố Trường Ca không sợ Cố Tiên Nhi biết được chân tướng sự việc? Hay là kỳ thực Cố Tiên Nhi đã biết hết từ sớm rồi.

Cho nên lúc bước vào viện lạc nàng mới cố ý liếc hắn một cái?

Rất nhiều ý nghĩ lướt qua trong đầu Lam Dật Phi nhưng ngoài mặt hắn vẫn không tỏ vẻ gì, vẫn khiêm tốn hờ hững và đúng mực, hoàn toàn không thể nhìn ra có điểm bất thường nào.

“Thật ra cũng chẳng phải chuyện gì to tát, chả là gần đây trong Thần thành có thiên kiêu hội tụ, tại hạ lo lắng người thừa kế Ma Công sẽ tàn sát bừa bãi cho nên mới nhắc nhở một chút.”

“Dù sao thể chất của đạo huynh cũng có sức hút rất lớn đối với người thừa kế Ma Công.”

Cố Trường Ca cười nhạt nói.

Lam Dật Phi nghe xong thoáng rùng mình nhưng vẻ mặt vẫn thản nhiên đáp:

“Đa tạ Trường Ca thiếu chủ nhắc nhở, tại hạ nhất định sẽ để ý.”

Hắn biết lời vừa rồi là có ý gì, Cố Trường Ca muốn hắn tiếp tục động thủ bên trong Thần thành.

Hiện giờ thiên kiêu hội tụ bên trong Thần thành, rất nhiều tuổi trẻ Chí Tôn đều chạy tới đây.

Lúc này chính là dịp tốt để người thừa kế Ma Công động thủ.

Thế nhưng chuyện này cũng vô cùng nguy hiểm.

Rất nhiều nhân vật nội tình trấn thủ bên trong Thiên Thần thành, Lam Dật Phi cũng không nắm chắc bao nhiêu phần thắng trong tay.

Huống hồ sau khi cổ đại quái thai của Tử Tiêu Cốc xảy ra chuyện, các thế lực đạo thống cũng trông coi truyền nhân của mình rất nghiêm ngặt, sợ bọn hắn sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Lam Dật Phi hắn cũng không lựa chọn được thời cơ thích hợp để động thủ.

Sau đó hắn chắp tay cáo từ rồi rời đi mà không ở lại thêm.

Đạo Tiên Minh không hề cử nhân vật nội tình đến Thần thành giống như các bất hủ đạo thống khác và Lam Dật Phi thì càng không dám tuỳ tiện giống như những tuổi trẻ Chí Tôn kia, hắn phải cẩn trọng rất nhiều chuyện.

Sau khi Lam Dật Phi rời khỏi, rốt cuộc trong viện lạc chỉ còn lại Cố Trường Ca và Cố Tiên Nhi.

Nụ cười nhàn nhạt trên khuôn mặt Cố Trường Ca cũng tiêu tan, hắn ngồi xuống băng ghế đá bên cạnh.

“Hình như nha đầu ngươi có không ít chuyện giấu ta, hôm nay ngươi muốn nói gì với ta?” Hắn mở miệng hỏi rồi bưng chén trà bên cạnh lên nhấp một ngụm vô cùng tự nhiên.

Cố Tiên Nhi không ngờ Cố Trường Ca lại đánh đòn phủ đầu trước, còn bắt đầu trách móc nàng có chuyện giấu hắn.

Ngay lập tức sắc mặt Cố Tiên Nhi trầm xuống, không còn giữ được vẻ thanh thuần động lòng người lúc trước.

“Cố Trường Ca, lời này đáng ra phải là ta hỏi ngươi mới đúng chứ?” Nàng đáp, con ngươi nhìn chằm chằm vào gương mặt của Cố Trường Ca.

Trước đây nàng chỉ nghi ngờ bảy tám phần mà thôi, thế nhưng hôm nay, sau khi chứng kiến những lời Cố Trường Ca và Lam Dật Phi nói với nhau thì nàng đã có thể chắc như đinh đóng cột.

Nhưng điều khiến Cố Tiên Nhi căm phẫn tột cùng chính là dáng vẻ trơ trẽn làm như không biết chuyện gì của Cố Trường Ca.

Không nghe được câu trả lời thoả đáng, Cố Trường Ca khẽ cau mày rồi buông chén trà trong tay xuống.

Hắn cẩn thận đánh giá Cố Tiên Nhi, thấy nàng có vẻ thật sự đã nổi giận, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, không hề giống như đang đùa cợt.

“Sao vậy? Tự nhiên lại đùng đùng nổi giận?” Hắn nở một nụ cười nhàn nhạt nói.

Thật ra thì Cố Trường Ca đã lờ mờ đoán ra được gì đó.

Vừa nãy hắn nhìn ra được dường như sắc mặt Cố Tiên Nhi khi nhìn Lam Dật Phi còn mang theo ý vị nào đó không thể nói rõ.

“Đến tận bây giờ mà ngươi vẫn không định nói thật với ta hay sao? Cố Trường Ca, ngươi khiến ta rất thấy vọng.”

Dường như đôi mắt sáng ngời của Cố Tiên Nhi không hề che giấu sự thất vọng.

“Nói sự thật? Ý ngươi là sự thật về cái gì cơ? Hình như mọi điều nên nói ta đều đã nói với ngươi hết rồi.”

Cố Trường Ca vẫn cười nhạt như cũ.

Cố Tiên Nhi bị dáng vẻ tuỳ ý xem thường kia của Cố Trường Ca làm cho tức điên lên, con ngươi lập tức trở nên lạnh lẽo, cả người phát ra hàn ý.

“Cố Trường Ca, ngươi đừng tưởng ta không biết thân phận thật sự mà ngươi vẫn luôn che giấu từ trước đến nay.”

“Tại sao người lại phải lừa ta, là do sợ ta sẽ đối phó ngươi, sẽ vì thế mà phối hợp với thế lực khác chống lại ngươi? Hay là thực chất ngươi chẳng hề tin ta, sợ ta sẽ làm lộ mọi chuyện?”

Ngữ khí của nàng vô cùng lạnh lùng và thất vọng.

Chuyện người thừa kế Ma Công thật sự rất quan trọng, ít thêm một người biết thì Cố Trường Ca cũng bớt đi một phần nguy hiểm.

Nhưng đối với Cố Tiên Nhi mà nói, nàng tình nguyện mất đi Tiên cốt để tiêu diệt ma tâm chi hoạ giúp Cố Trường Ca.

Thế nhưng Cố Trường Ca lại lựa chọn lừa gạt nàng, đến tận bây giờ cũng không chịu nói ra chân tướng.

Điều này khiến Cố Tiên Nhi cảm thấy mình không được Cố Trường Ca tin tưởng.

Hắn vẫn luôn đề phòng nàng.

Hết chương 1907.
Bạn cần đăng nhập để bình luận