Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 1772: Bố cục của chiến trường bách giới

Chương 1772: Bố cục của chiến trường bách giới

Bên trong chiến trường bách giới có tổng cộng lục đại khu vực, mỗi khu vực đều có rất nhiều thành trì, hai bên thù địch lẫn nhau, là kẻ địch mãi mãi.

Có lời đồn là chúa tể của lục đại khu vực đều là kẻ địch của nhau, không thể chứa chấp được đối phương.

Cho nên phàm là tu sĩ đến từ bên ngoài, nếu như không có bối cảnh cường đại chống đỡ thì nhất định phải gia nhập vào một trong lục đại khu vực, chuẩn bị sẵn tinh thần đối địch với ngũ đại khu vực khác.

Những tu sĩ và sinh linh của hạ giới đến đây qua truyền tống trận cũng vậy, không có bất cứ lựa chọn nào cả.

Nếu như không chọn gia nhập một khu vực nào trong đó thì chỉ có thể lang thang ở bên ngoài hoặc bị tu sĩ bên trong lục đại khu vực giết chết.

Cứ cách một trăm năm, chiến trường bách giới sẽ cử hành một trận đấu để lựa chọn máu mới đến từ hạ giới.

Những thiên kiêu và thế lực có thứ tự cao đều sẽ được nhận phần thưởng cực kỳ phong phú.

Cho nên dù biết chiến trường bách giới là nơi có đi không về thì toàn bộ hạ giới vẫn cứ miệt mài bồi dưỡng hạt giống trẻ để đến đây giao đấu chém giết.

Hiện tại ở cửa thành hướng chính Đông của Trấn Giới thành trong chiến trường bách giới đang hội tụ rất nhiều tu sĩ và sinh linh, bọn họ đang đợi tuần vệ ở cửa thành kiểm tra cho phép vào trong.

Rõ ràng khí tức trên người những sinh linh tu sĩ này khác hẳn với sinh linh bản địa trên thượng giới, nét mặt của bọn hắn kích động ngơ ngác, đứng ở đó với vẻ cực kỳ bất an, không sao giữ được bình tĩnh.

Có một số trưởng lão hoặc sư trưởng đi theo và hiện đang đứng chung quanh bọn hắn, nhưng vẻ mặt của bọn hắn cũng không ổn hơn là bao, dường như cũng lần đầu được thấy quang cảnh như vậy.

Trong vũ trụ mênh mông vô ngần này có một tòa cự thành hùng vĩ tọa lạc ở phía trước, cảnh sắc nơi đó rất tráng lệ, có tiếng long ngâm phượng minh truyền đến, nó nằm ngang bên dưới ánh trăng sao trời, muôn đời bất hủ.

Tất cả mọi người đều nhìn về phía tòa cổ thành kia, nó có một loại đại khí mênh mang, lực lượng bất hủ lưu chuyển quanh đó, có thể trường tồn cùng với thế gian.

"Đây chính là tòa thành phải đi vào đầu tiên trong đại chiến bách giới ư..."

Vô số sinh linh trẻ tuổi đều lộ vẻ kinh sợ, bọn hắn thì thào nói.

Nó rất hùng vĩ và thần bí, không tọa lạc trên hành tinh mà trực tiếp lơ lửng trong vũ trụ tinh không được vô vàn tinh huy tẩy rửa, gây ấn tượng cực kỳ mạnh cho người nhìn.

Nó chiếm diện tích rất lớn, tường thành như dãy núi kéo dài vô tận, cổng thành đồ sộ hùng vĩ, tựa như sừng sững ở cuối chân trời.

Hai cánh cổng nặng trịch đang khép lại, phảng phất như có thể ngăn cản thiên quân vạn mã và chư thánh từ cổ chí kim!

"Những sinh linh này cũng đến từ hạ giới à? Quả nhiên dáng vẻ vẫn rất đê tiện, tu vi thì yếu kém, xem ra sau khi tiến vào chiến trường bách giới thì cũng chỉ có con đường chết."

Ở hướng khác, rất nhiều tu sĩ sinh linh của thượng giới nhìn sinh linh dưới hạ giới đang chạy về phía mình từ đằng xa, bọn hắn đều lắc đầu khe khẽ, trong ánh mắt ẩn chứa vẻ cao cao tại thượng, toát ra sự khinh thường chê bai rõ rệt.

Để đi qua truyền tống trận từ hạ giới lên thượng giới cần phải đánh đổi một cái giá cực kỳ khổng lồ.

Cho nên mỗi lần đi chỉ có thể dẫn được rất ít người, đối với những thế lực tông môn kia mà nói thì cũng đủ thương gân động cốt, cần một thời gian rất dài mới có thể bù đắp được.

Hơn nữa sau khi tới thượng giới, bọn hắn vẫn còn vương khí tức của hạ giới, đó cũng là vấn đề lớn ảnh hưởng đến tu hành, cần mất một thời gian rất lâu mới có thể tiêu tán được.

Hoặc là cần các thế lực đạo thống lớn ra tay trợ giúp bọn hắn...

Tứ Phương Trấn Giới thành sừng sững ở cuối chân trời, vô cùng nguy nga, giống như có thể chèo chống vùng vũ trụ này.

Nơi đây vô cùng náo nhiệt, loạn xị bát nháo, số người hội tụ đạt tới mấy chục ngàn tu sĩ.

Có kẻ đến từ thượng giới, có người đi theo tông môn, cũng có rất nhiều hạt giống trẻ tuổi thông qua truyền tống trận vượt giới lần đầu tiên tới thượng giới.

Hai nhóm người tách ra tụ tập riêng, không ở chung một chỗ, như thể chính giữa có một sợi dây ngăn cách bọn hắn, không hề liên quan gì đến nhau.

Phần lớn tu sĩ thượng giới đều cao ngạo siêu nhiên, đối với thiên kiêu đến từ hạ giới cực kỳ coi nhẹ khinh thị, không cho rằng bọn hắn có thể đứng chung một chỗ với mình.

Trong lòng đám người đến từ hạ giới cũng rõ ràng tình huống này nhưng không dám biểu lộ ra.

Nhất là rất nhiều thế hệ trẻ tuổi càng là khuất nhục nắm chặt nắm đấm, gắt gao áp chế cảm xúc trong lòng.

Ở hạ giới bọn hắn là người nổi bật, đủ sức quét ngang đương đại vô địch, trong tông môn càng là anh hùng hào kiệt không ai có thể sánh bằng.

Nhưng sau khi đến thượng giới lại có vẻ huy quang ảm đạm chẳng khác người thường. Tuỳ tiện tìm một tuổi trẻ thiên kiêu xung quanh cũng có khí tức đáng sợ hơn bọn hắn nhiều lắm.

Điều này khiến bọn hắn cực kỳ khó chịu, đạo tâm ảm đạm.

Tuy nhiên vẫn có người rất nhanh liền khôi phục lại, trong lòng khuyên bảo chính mình đừng nên so sánh với thiên kiêu ở thượng giới.

Chẳng qua là nơi sinh ra khác nhau mà thôi, chỉ cần có thể đạt được thành tích tốt trong chiến trường bách giới này thì liền có thể bái nhập bất hủ đạo thống, đạt được pháp tắc trường sinh, tung hoành thiên hạ.

“Chúng ta không hề thua kém người khác.”

Bọn hắn âm thầm nói với chính mình như vậy.

Hết chương 1772.
Bạn cần đăng nhập để bình luận