Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 3539. Ngốc nghếch đến đáng thương



Chương 3539. Ngốc nghếch đến đáng thương




Tống Ấu Vi cúi đầu, nhẹ giọng bẩm báo: “Nữ hoàng bị tâm ma vây khốn, cảnh giới bị kẹp lại nhiều năm, chưa từng có tiến triển. Sau khi cưỡng ép đột phá Tiên Vương cảnh, nàng thất bại, đạo nguyên vỡ vụn, tu vi cả đời mất sạch trong một đêm, mái tóc xanh chuyển sang đầu bạc. Tuy các tộc Yêu vực đã tìm đủ thiên tài địa bảo cũng vô lực xoay chuyển trời đất.”
Nói đến đây, nàng im lặng nhìn Cố Trường Ca không nói, rồi nhẹ giọng nói tiếp: “U Nguyệt Nữ Đế vốn định đến thần quốc xin thuốc, nể ân tình ngày xưa giữa minh chủ ngài và nữ hoàng, các vị thần phi của thần quốc hẳn sẽ không tiếc mà ban dược, nhưng lại bị nữ hoàng nàng từ chối.”
U Nguyệt Nữ Đế là mẹ đẻ của Hi Dao Nữ Hoàng. Khi còn ở Yêu vực, Cố Trường Ca đã nể mặt Hi Dao Nữ Hoàng mà tha cho bà một mạng.
Bây giờ Yêu giới do bà chấp chưởng.
Cố Trường Ca im lặng không nói. Hắn biết vì sao Hi Dao Nữ Hoàng lại từ chối.
Nàng đã từng kiêu ngạo đến cỡ nào. Chỉ trong vòng sáu ngàn năm, nàng đã trở thành nhất đại chí tôn, bễ nghễ chúng sinh và thế hệ thiên kiêu, trở thành nữ hoàng nhất đại mà vô số thiên chi kiêu tử chỉ có thể ngẩng đầu ngưỡng mộ mà không thể chạm đến.
Nàng sao lại ăn nói khép nép, tiến đến cầu người chứ? Lại còn là những tiểu bối trước kia.
Hơn nữa, quan trọng nhất chính là đám người Doãn Mi là những nữ nhân mà Cố Trường Ca cưới hỏi đàng hoàng.
Theo năm tháng già đi, dung nhan không còn, đối mặt với đám người Doãn Mi, yêu cầu các nàng ban thuốc, tâm trạng của nàng sẽ như thế nào? Có lẽ còn khó chịu hơn cả so với việc giết nàng.
Thấy Cố Trường Ca im lặng không nói, Tống Ấu Vi cũng không tiếp tục nói nữa. Nàng lấy ra một bức tranh được buộc chặt bởi một sợi dây lụa màu đỏ.
“Đây là di vật mà chúng ta tìm được khi sắp xếp lại đồ đạc của nữ hoàng sau khi người tọa hóa. Bình thường, thứ này rất được nàng giữ gìn.”
“Chúng ta vốn định tuân theo nguyện vọng của nữ hoàng thiêu hủy nó cùng một chỗ, nhưng ta đã lớn mật giữ nó lại, nghĩ đến ngày sau sẽ giao cho minh chủ ngài.”
Nói xong, nàng hai tay đưa bức tranh đến trước mặt Cố Trường Ca.
Cố Trường Ca cụp mắt xuống. Thật ra không cần mở hắn cũng đoán được bên trong là cái gì. Nhưng hắn vẫn đưa tay nhận lấy, nhẹ nhàng tháo dây lụa xuống.
Đây là một bức tranh được vẽ trên một loại giấy tuyên cao cấp nhất. Trong tranh là một nam nhân áo trắng.
Hắn đứng chắp tay, thân hình thon dài thẳng tắp. Hắn đứng trên đỉnh biển mây, gió núi thổi qua, áo bào tung bay, tuấn tú thần nhã, siêu nhiên thoát tục. Khi quay lại, dường như hắn đang nhìn vào thứ gì đó bên dưới, miệng nở một nụ cười nhàn nhạt.
Đây là cảnh tượng trước lúc rời khỏi Yêu vực.
Cố Trường Ca có chút ngoài ý muốn. Hi Dao có thể họa lại bức tranh, nhưng cẩn thận nghĩ lại, dường như không có gì đáng ngạc nhiên.
Một lát sau, suy nghĩ của hắn quay trở lại lúc đó.
Trước mắt hiện ra rất nhiều cảnh tượng.
“Người như ngươi đáng phó thác sao?”
Bên cạnh ao hơi nước lượn lờ, Hi Dao Nữ Hoàng hỏi hắn.
Cố Trường Ca mỉm cười hỏi lại: “Vì sao không thể?”
“Nhưng ta càng hiểu ngươi, ta lại càng sợ hãi bất an…”
“Một mình ta cảm thấy mệt mỏi, chỉ muốn tìm một người khiến cho ta yên tâm dựa vào. Ngươi có thể để cho ta dựa vào một chút hay không?”
“Khi ngươi muốn dựa vào, ta lúc nào cũng có mặt.”
Một thời gian dài đã trôi qua, nhưng khung cảnh ban đầu dường như vẫn còn ở trước mắt.
Cố Trường Ca im lặng không nói.
Hắn không biết bây giờ mình có cảm xúc gì, hình như có chút không thoải mái, trong lòng tắc nghẽn.
Những cảm xúc như vậy thực sự rất hiếm đối với hắn.
Rõ ràng lúc trước chỉ được hắn xem là quân cờ để lợi dụng, chỉ trải qua một đêm ân ái, vì sao nàng lại nhớ mãi không quên?
Nàng là nhất đại nữ hoàng của Yêu giới, thống ngự thiên hạ Yêu tộc, bá khí và tâm cao đến cỡ nào.
Nàng và hắn cũng chỉ là một vụ giao dịch đơn giản mà thôi. Nàng sẽ động tình với hắn sao?
“Đúng là ngốc nghếch đến đáng thương, rõ ràng chỉ là một quân cờ không có tác dụng, lại còn học đòi thâm tình…”
Cố Trường Ca bỗng nhiên lắc đầu, dường như thở dài, cũng dường như giải thích cho mình nghe.
Tống Ấu Vi sững sờ. Còn chưa kịp phản ứng chuyện gì đã phát sinh, nàng đã cảm thấy thiên địa thời không trước mắt dường như có một loại sức mạnh mênh mông vô ngần đang cuộn trào, một sức mạnh và nhận thức nhất định trong thế giới đang thay đổi.
Trước mắt nàng trở nên mơ hồ. Nhìn kỹ lại, nàng dường như nhìn thấy trước mặt Cố Trường Ca xuất hiện một dòng sông gợn sóng lăn tăn. Hắn cất bước bước vào trong đó.
Dòng sông thời gian phun trào, nổi lên gợn sóng. Thân ảnh Cố Trường Ca xuất hiện ở Yêu giới năm trăm năm trước.
Hoàng cung Yêu giới, bên trong cung điện rộng lớn, một bầu không khí trang nghiêm và ngột ngạt, kèm theo là một không khí đau buồn.
U Nguyệt Nữ Đế im lặng không nói, đứng trước cửa điện, cũng không bước vào. Rất nhiều đại thần và nữ quan Yêu giới đang chờ ngoài điện, tâm trạng nặng nề.
Ở chỗ sâu trong cung điện, trên chiếc giường lưu ly tiên ngọc, màn trắng tung bay, giống như sương mù tiên diễm, mơ hồ mơ hồ, một thân ảnh gầy gò tóc trắng lẳng lặng nằm ở trên giường.
Nàng nhắm mắt lại, trên mặt đã có nếp nhăn và dấu vết của năm tháng, không còn phong hoa tuyệt đại, nhưng từ ngũ quan mà nhìn, dường như có thể nhìn ra được sự mỹ lệ đã từng khiến người ta kinh tâm động phách.
“Ấu Vi, ngươi không cần lãng phí pháp lực để duy trì dung nhan cho ta. Điều này không cần thiết.”
Đôi môi hơi khô khốc của nàng khẽ mấp máy, âm thanh rất nhẹ và suy yếu, rất khó liên hệ nàng bây giờ với vị Hi Dao Nữ Hoàng trước kia. Hết chương 3539.



Bạn cần đăng nhập để bình luận