Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 2357: Chẳng lẽ là hắn

Chương 2357: Chẳng lẽ là hắn

"Ta nói cho ngươi biết, người muốn lấy tỷ tỷ của ta xếp hàng áng chừng dài từ đầu làng đến cuối làng kia kìa."

"Trước đây trong thành có vị công tử của một thế gia vọng tộc đích thân tới cửa cầu hôn, nhưng tỷ tỷ ta không đồng ý."

Tiểu cô nương tên là Trần Nhị Nha, mặc dù nhìn có vẻ nhu thuận nhưng thực chất người nhỏ mà như một tiểu quỷ lớn, khi chống nạnh nói chuyện, bộ dạng cứ như ông cụ non.

Nhưng mà Vương Tiểu Ngưu sớm đã quen với những lời nói đó của nàng, hai người rất thân thuộc. Bọn hắn lớn lên cùng nhau từ nhỏ, nói là thanh mai trúc mã cũng không quá.

Hắn vui vẻ sờ sờ sau ót nói.

"Ta cũng biết Trần Nhã tỷ tỷ lớn lên xinh đẹp, con người lại thiện lương, làm đậu phụ cũng rất ngon nữa, người theo đuổi tỷ ấy đã xếp thành một hàng dài rồi."

"Nhưng Cố thúc của ta lại chưa từng có ý nghĩ gì về phương diện này..."

"Ngươi thật ngốc, ngươi không biết nói nhiều những lời tốt đẹp về tỷ tỷ của ta ở bên cạnh vị Cố thúc kia của ngươi sao?"

Con ngươi đen bóng của Trần Nhị Nha khẽ chuyển, lại đang nảy ra mưu ma chước quỷ gì đó.

Nàng cũng không biết đã có chuyện gì xảy ra với tỷ tỷ nhà mình.

Chỉ mới đưa mắt nhìn cái tên Cố thúc không rõ lai lịch nhà Vương Tiểu Ngưu có mấy lần liền bị mê hoặc, còn ở nhà lôi kéo phụ mẫu, muốn phụ mẫu thay nàng tới đó làm mai.

Trần Nhị Nha tuổi vẫn còn nhỏ, vẫn chưa hiểu hết những điều này, có điều nàng cũng đã tận mắt nhìn thấy vị Cố thúc đó rồi. Đúng là trông rất ưa nhìn, dáng vẻ đường hoàng, ấm áp hoà nhã, nhưng mấu chốt là người ta cũng đáng tin cậy.

Nếu không nàng cũng sẽ không nói với Vương Tiểu Ngưu nhiều lần, bảo hắn nói nhiều lời hay ý đẹp về tỷ tỷ của nàng. Hai tiểu hài tử nói những chuyện này cũng không hề né tránh hay kiêng dè điều gì. Khi những đứa trẻ xung quanh nghe thấy, tất cả đều bàn tán xôn xao cả lên.

"Tiểu Ngưu, ta nghe nói Cố thúc thần bí kia của ngươi đã từng là vương tử một nước, nhưng nước mà người đó ở đã bị người ta tiêu diệt rồi, vì vậy nên hắn mới lưu lạc tới nơi đây?"

"Thật hay giả vậy? Hắn thật sự từng là vương tử sao?"

Nhiều đứa trẻ bắt đầu tò mò hỏi loạn cả lên.

Trong khoảng thời gian này, có không ít tin tức liên quan đến Cố Trường Ca, đều từ ngôi làng phụ cận lan truyền ra bên ngoài, trở thành đề tài bàn tán trong những buổi trà dư hậu tửu của người lớn.

Tất nhiên bọn chúng cũng nghe được những điều này từ miệng của người lớn.

Chỉ có điều nhiều loại tin đồn loại nào cũng có, tự nhiên cũng đã phát triển thành nhiều phiên bản khác nhau, công tử là vương tử quý tộc của đất nước bị sa ngã, thiếu chủ của một đại gia tộc bị lưu lạc ở bên ngoài.....

Trong đó cũng có không ít suy đoán, đều xuất phát từ miệng của các cô nương trẻ tuổi kia mà ra.

Vương Tiểu Ngưu nghe thấy những lời này, đầu cũng sắp to luôn rồi. Hắn còn không biết hoá ra Cố Trường Ca còn có lai lịch như vậy, hắn chưa từng nghe nói qua.

Kết quả là đủ các loại tin đồn xuất hiện, hơn nữa còn vô cùng thái quá.

Bạch y nữ tử lẳng lặng nhìn một màn này, nghe tiếng cười nói của đám hài tử nhưng vẻ mặt lại có chút thất thần.

Nàng nhớ lại rất nhiều chuyện, rất nhiều hình ảnh, bất giác không tự chủ hiện lên ở trong đầu, điên cuồng lan tràn ra như cỏ dại.

Họ Cố.

Họ này rất hiếm.

Nàng đã ở thượng giới nhiều năm như vậy, nhưng chỉ biết tới có một gia tộc họ Cố. Trừ gia tộc đó nàng cũng chưa bao giờ nhìn thấy hay nghe thấy một gia tộc thứ hai nào mang họ Cố.

Ở thôn nhỏ yên bình hẻo lánh này lại ngẫu nhiên nghe lại được cái họ thân quen đó, điều này khiến cho nàng có vẻ ngẩn ngơ, chìm vào trong bao hồi ức.

"Là trùng hợp sao? Hay chỉ là một người mang họ Cố tình cờ lưu lạc tới nơi này?"

Bạch y nữ tử lắc đầu, trong lòng có chút thất vọng.

Vài ngày trước, kỳ thực nàng đã nghe được tin này.

Biết rằng nhà họ Vương đầu thôn thu nhận một vị quý tộc lưu lạc tới nơi này.

Vị quý tộc nghèo túng đó không chỉ có dáng vẻ đoan trang mà còn khiêm tốn nhã nhặn, không hề chán ghét công việc đồng áng, cần cù siêng năng, làm việc cùng với Vương Nhị Ngưu nhà họ Vương, mặt trời mọc thì làm, mặt trời lặn mới nghỉ.

Rất nhiều thôn dân trong làng đang bàn luận, phỏng đoán danh tính của người này.

Nhưng nàng chỉ biết hắn họ Cố, còn lại đại khái không biết gì hết.

Ban đầu bạch y nữ tử cũng hơi kinh ngạc, thậm chí còn có chút mong đợi khó tả. Bởi vì đã lâu rồi nàng không nghe thấy cái họ này.

Thế cho nên vào khoảnh khắc đó, nàng có cảm giác năm tháng trôi qua tới mấy đời. Nàng cũng có một số phỏng đoán không thể tin được.

Nhưng sau đó, bạch y nữ tử lại đem những phỏng đoán ấy gạt ra khỏi đầu. Không hề thực tế chút nào, chuyện này giống như việc mặt trời mọc giữa ban đêm.

Hắn là một vị thần minh cao cao tại thượng, nhìn xuống chúng sinh vạn linh, sao có thể lưu lạc xuống nhân gian được? Quý tộc sa đoạ?

Tự mình đang nghĩ gì vậy?

Chỉ là trùng hợp thôi, đó chỉ là một người cũng mang họ Cố giống như vậy.

Hết chương 2357.
Bạn cần đăng nhập để bình luận