Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 1099: Không nói thì thôi

Chương 1099: Không nói thì thôi

"Chuyện này ta có nghe nói, có thể là lần này phụ thân hành sự bất lực khiến Hi Dao Nữ Hoàng không vui. Tỷ tỷ ngươi đừng lo lắng, nói không chừng qua một thời gian nữa nữ hoàng bệ hạ hết giận sẽ thả phụ thân và mọi người ra."

Nhìn thấy thần sắc của Quân Dao, Quân Phàm lại an ủi vài câu.

"Thật sao?"

Quân Dao nghe hắn nói như vậy cũng thở phào một cái, không nói gì nữa.

Tống Ấu Vi vẫn luôn ở bên cạnh nhìn hai người, vẻ mặt bình tĩnh, cũng không nói cái gì.

Nói thực ra, nàng có chút thất vọng đối với Quân Phàm, đã đến nước này rồi mà vẫn không chịu thừa nhận thân phận thật của mình, còn muốn che che lấp lấp.

Nhưng nếu Quân Phàm không có ý định thừa nhận thì nàng cũng lười quản.

Lần này, là lần cuối cùng nàng đi theo hắn tìm kiếm di tích, từ nay về sau, quan hệ bạn bè giữa hai người cũng nên chấm dứt.

Nàng vốn dĩ tới đây để hỏi thăm thái độ của Quân Phàm, nhưng hắn đối mặt với tỷ tỷ của mình mà cũng giấu diếm như thế, điều đó khiến nàng không khỏi thất vọng.

Nếu như Quân Phàm giải thích hợp lý với nàng, như vậy nàng còn có thể suy nghĩ biện pháp giúp hắn một chút.

Nếu như không phải chột dạ, hắn cần gì phải che giấu chứ?

"Nghe nói nơi đây có ẩn giấu một cánh cửa thần bí của Yêu Giới, ẩn chứa cơ duyên khó mà hình dung."

Quân Phàm lên tiếng, dự định đi tìm Tử Môn trước, khoảng thời gian qua hắn đã dò xét không ít khu vực, có thể tránh đi một vài nơi nguy hiểm.

"Thật sao? Nơi đây thật sự ẩn chứa một vực trường quỷ dị. Dựa theo lời ngươi nói thì đúng là có thể cảm nhận được một chút khác biệt."

Tống Ấu Vi gật đầu rồi lấy ra một cái la bàn, mặt trên lấp lóe các loại phù văn cực kì chói mắt.

Thấy vậy, Quân Phàm cười nói, "Nếu có thể phá giải vực trường nơi đây, không chừng chúng ta có thể tìm được cánh cửa thần bí kia, trong đó ẩn chứa cơ duyên khó có thể tưởng tượng."

Sau đó hắn dẫn đầu đi trước, đồng thời trong đầu hiện lên một con đường cổ xưa, đó chính là tác dụng của chìa khóa do Huyền Dương Yêu Đế lưu lại.

Con đường cổ xưa ấy giống như tinh không đồ, nó hướng dẫn hắn tiến về phía trước, tránh đi một ít tuyệt địa sinh mệnh.

Ở nơi đây, bọn hắn nhìn thấy rất nhiều xác binh khí rách rưới, bên trên còn dính máu đen, còn có mảnh vỡ của cổ chiến thuyền, phi thuyền, thần kiếm…..

Có thể nhận ra nơi đây đã từng phát sinh đại chiến.

Bọn hắn nhanh chóng đi vào sâu bên trong, phá giải rất nhiều trận văn và sương mù.

Tống Ấu Vi rất có thủ đoạn, cộng thêm Quân Phàm có chìa khóa trong tay, có lộ tuyến đặc biệt, gần như không gặp phải chướng ngại nào, càng đi càng tiến vào sâu hơn.

Chỉ có Quân Dao giật mình nhìn hai người, nàng yên lặng đi theo sau, đồng thời nắm chặt vật hộ thân mà Cố Trường Ca cho mình.

Rất nhanh, đám người nhìn thấy một mảnh hoang mạc, cát vàng cuồn cuộn, bao phủ cả thiên địa.

Một bên khác là sơn mạch trụi lủi, không có hồ nước núi xanh, tất cả đều là hố núi lửa.

Mà dung nham bên trong chỉ có máu màu đen đỏ.

Từng tia ánh lửa màu đen đỏ mang theo thần tính và mùi máu tươi không ngừng phiêu đãng, không biết là tích lũy bao nhiêu năm mới hình thành.

Bọn hắn không thấy rõ cảnh ở xa hơn, nhưng có thể cảm giác thiên địa quy tắc nơi đây không thích hợp cho Yêu Giới sinh linh tu luyện và sinh tồn.

"Rốt cuộc thì nơi đây đã từng xảy ra chuyện gì? Quân Phàm, hình như ngươi có được địa đồ nơi đây, rất nhiều nơi đều đi qua thông suốt."

Tống Ấu Vi nhìn Quân Phàm rồi lên tiếng hỏi.

"Ta chỉ tình cờ có được một miếng tàn đồ…." Quân Phàm trả lời một cách rất tự nhiên, "Cho nên bây giờ mới nghĩ mời ngươi đến đây, xem coi có thể phá giải cảnh tượng nơi đây hay không."

Tống Ấu Vi nhướng mày, nàng gật đầu, không nói thêm gì nữa.

Bọn hắn tiếp tục đi vào sâu bên trong, ở chỗ này có rất nhiều hung thú ẩn hiện, thực lực cường đại, bởi vì quanh năm bị tử khí nhuộm đẫm cho nên hung thú cường đại hơn bình thường nhiều, bọn hắn cũng phải phí rất nhiều bản lĩnh mới có thể vượt qua nơi đây, tiến vào chỗ sâu hơn nữa.

Sau khi bọn người Quân Phàm rời khỏi, hình bóng một đám cường giả hiện lên đi theo sau lưng bọn hắn, tất cả đều ẩn giấu khí tức.

"Xem ra Quân Bất Phàm bọn họ đúng là có thể tìm được tuyến đường chính xác….."

"Cái gọi là Tử Môn thật sự ở chỗ này."

Khương Lạc Thần cao gầy, mặc trường bào màu vàng, đùi ngọc thon dài, tóc vàng phất phới, thần phù bên trong con mắt màu vàng óng dần dần biến mất, rất có hứng thú lên tiếng.

Sau khi bọn người Quân Phàm bước vào đây, bọn hắn đã lập tức chạy đến, nhưng phòng ngừa đánh rắn động cỏ nên chưa từng hiện thân, vẫn luôn bám theo phía sau và duy trì một khoảng cách, sẽ không bị bọn người Quân Phàm phát giác.

"Cố Trường Ca, rốt cuộc ngươi làm thế nào mà khiến Quân Dao nghe lời, cam nguyện làm một công cụ dẫn đường vậy."

Nàng không nhịn được hỏi Cố Trường Ca đứng bên cạnh, lúc này vẻ mặt của hắn bình thản, không có chút dao động hay biến hóa nào.

Dưới cái nhìn của nàng, nữ nhân thường hành động theo cảm tính, dù là biết rõ Quân Phàm sẽ nguy hại đến gia tộc, nhưng cũng rất khó quyết định đi đối phó Quân Phàm.

Càng hiểu rõ Cố Trường Ca thì nàng càng phát hiện đối phương rất đáng sợ, bất luận là thực lực, tu vi hay thủ đoạn.

"Điều đó có trọng yếu không?" Cố Trường Ca thu hồi ánh mắt, nhìn nàng một cái.

"Không nói thì thôi."

Khương Lạc Thần lạnh lùng hừ một tiếng, trong lòng có chút ủy khuất, thân phận của mình tôn quý cỡ nào, hiện như mỗi ngày đều bị coi như nha hoàn để hắn sai bảo, mà nàng còn không thể than thở một câu.

Thế mà có đôi khi nàng hỏi một ít chuyện, Cố Trường Ca lại chẳng thèm để ý đến nàng, thái độ vô cùng lạnh lùng.

Mặc dù nàng biết đây mới là gương mặt chân thật của Cố Trường Ca, ngày thường đối xử với nàng ôn hòa chẳng qua chỉ là mặt ngoài mà thôi.

Nhưng có đôi khi nàng thật sự cảm thấy người đó không hề có cảm xúc.

"Công chúa của Thái Hư thần tộc cũng có ngày ăn thiệt và ủy khuất sao?"

Ầm!

Trong hư không tràn ngập một đoàn sương mù màu đen, Bạch Liên Nhi hiện thân, thấy dáng vẻ của Khương Lạc Thần như vậy, không khỏi có chút hứng thú lên tiếng.

"Ai cần ngươi để ý?" Khương Lạc Thần lạnh lùng nhìn nàng.

Bạch Liên Nhi cười, không nói thêm gì, hình bóng lại ầm một tiếng hóa thành sương mù tiêu tán không thấy.

Khuôn mặt của Khương Lạc Thần lạnh lùng như băng, bởi vì lời nói của Bạch Liên Nhi càng khiến trong lòng nàng không thoải mái.

"Cái gì nên nói cho ngươi tự nhiên sẽ nói cho ngươi biết, không nên nói cho ngươi, ngươi có hỏi cũng vô dụng."

Cố Trường Ca khẽ lắc đầu, sau đó hóa thành tia sáng bay về phía ba người Quân Phàm.

Khương Lạc Thần hừ lạnh một tiếng, mặc dù thái độ của Cố Trường Ca rất qua loa nhưng cũng làm cho nàng dễ chịu một chút, hắn vẫn quan tâm tới tâm trạng của nàng.

Hết chương 1099.
Bạn cần đăng nhập để bình luận