Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 1008: Lựa chọn thoái lui

Chương 1008: Lựa chọn thoái lui

Giờ phút này, thần sắc của những người ở đây đều khác nhau, cũng vì lời nói này của Cố Trường Ca mà sinh lòng chấn động, cảm thấy kinh hãi, bất an.

Chẳng lẽ hắn thật sự dám giết Khương Lạc Thần ở trước mặt mọi người hay sao?

"Tin, tại sao ta lại không tin chứ? Nếu Cố Trường Ca ngươi đã nói như vậy thì ta đương nhiên sẽ tin rồi!"

Khương Lạc Thần cũng không phải người bình thường, mặc dù trong lòng bất an, nhưng sắc mặt của nàng vẫn bình tĩnh và thản nhiên như cũ, ánh mắt lạnh lùng đối mặt Cố Trường Ca, đồng thời không chút do dự lựa chọn tránh chiến.

Đương nhiên, trong mắt mọi người thì cử chỉ này rất sáng suốt và thỏa đáng.

Đầu tiên đặt bản thân ở địa vị yếu thế, sau đó để người ta biết dụng ý ác độc muốn giết nàng của Cố Trường Ca, kể từ đó, nàng đương nhiên có thể thuận lợi thành chương tránh chiến, hơn nữa còn không cần phải lo lắng hao tổn mặt mũi.

Thủ đoạn này khiến không ít cường giả thế hệ trước thán phục, không hổ là Thái Hư thần tộc công chúa, quả nhiên không thể khinh thường.

"Ha ha, nếu đã như vậy, hi vọng lần sau gặp Lạc Thần công chúa, ngươi có thể để cho Cố mỗ được mở mang kiến thức một chút thủ đoạn của mình."

Nghe vậy, Cố Trường Ca tùy ý cười nói, dường như không muốn tiếp tục khó xử nàng nữa.

Nhưng giờ khắc này, tất cả mọi người đều hiểu được ý đe dọa trong lời của hắn, nói cách khác là ngươi trốn được lần đầu, nhưng có thể trốn được những lần sau không?

Điều này khiến đám người hơi biến sắc mặt, cảm thấy một cỗ hàn ý đáng sợ dâng lên trong lòng.

Rốt cuộc thì hắn vẫn không chịu buông tha!

Khương Lạc Thần đương nhiên cũng đánh hơi được ý đe dọa của Cố Trường Ca, nàng cắn răng, sau đó hừ lạnh một tiếng, hình bóng lóe lên, chớp mắt đã rời khỏi đây, đi về phía khu vực gần cổ điện và khe nứt kia.

Thấy vậy, đám người Thái Hư thần tộc còn lại cũng nhao nhao hóa thành tia sáng, phóng tới phương hướng kia.

Trong đám người, Giang Thần và Phổ Độ hòa thượng cũng tranh thủ đi theo.

Tiên nhân giao thủ, phàm nhân gặp nạn.

Bất luận là Cố Trường Ca hay Khương Lạc Thần, đó đều là sự tồn tại mà bọn hắn không thể đắc tội nổi.

Chuyện hôm nay khiến trong lòng Giang Thần kinh hãi và run rẩy, đây là lần đầu tiên hắn cảm nhận khắc sâu thực lực của Cố Trường Ca, điều này khiến cho hắn có một loại cảm giác tuyệt vọng và bất lực cùng cực.

Cho dù là Khương Lạc Thần, ở trong mắt hắn thì nàng vẫn luôn luôn lạnh lùng tôn quý, nhìn xuống toàn bộ sinh linh, nhưng khi đứng trước mặt Cố Trường Ca thì cũng không thể chiếm được chỗ tốt gì, chỉ có thể nhận hết khuất nhục.

Cái này đã cho thấy hết thảy.

Sau khi Thái Hư thần tộc rời đi, đạo thống đại giáo tu sĩ cường giả còn lại cũng nhao nhao tản ra, không còn vây xem.

Vở kịch hôm nay khiến bọn hắn chấn động, nhìn mà than thở, cho tới bây giờ thì vẫn còn chưa thể bình tĩnh trở lại.

Giờ phút này, Cố Tiên Nhi nhìn thoáng qua Cố Trường Ca, ánh mắt lạnh lùng, không khỏi hỏi.

"Việc hôm nay sẽ không có ảnh hưởng tới cái gì sao?"

"Có thể ảnh hưởng cái gì chứ?"

Cố Trường Ca lơ đễnh hỏi, "Chẳng lẽ ngươi thật sự cho rằng đám người Thái Hư thần tộc dám giao thủ với ta?"

Cố Tiên Nhi nghe hắn nói như vậy, lập tức biết Cố Trường Ca không có để bụng chuyện vừa rồi.

Nhưng nói đến đây, chuyện này lại do nàng đưa tới.

Cố Trường Ca làm như thế hoàn toàn là vì ra mặt cho nàng.

Nàng đang suy nghĩ mình có nên cám ơn hắn một tiếng hay không, tuy rằng nàng cảm thấy Cố Trường Ca làm như vậy là đương nhiên, ai bảo hắn luôn thích bắt nạt nàng.

Ra mặt cho nàng không phải chuyện đương nhiên sao?

"Sau này ngươi có thể ít gây phiền phức cho ta được không hả?"

"Mỗi lần đều cần ta lau mông cho ngươi."

Nhưng giọng nói mang theo chút bất đắc dĩ của Cố Trường Ca đã đánh gãy suy nghĩ của Cố Tiên Nhi.

Nàng có chút ngạc nhiên, không ngờ Cố Trường Ca lại trách cứ nàng, trong giọng nói lập tức mang theo ba phần sát ý.

"Chuyện này có thể trách ta sao? Ta đang yên đang lành nhặt được khối bia văn vỡ, kết quả tên kia tìm tới rồi nói ta đoạt đồ của hắn, còn bắt ta giao ra, không giao thì sẽ giết ta."

"Chẳng lẽ ta còn phải ngoan ngoãn giao đồ vật cho hắn à?"

Nói đến đây, nàng không khỏi có chút ủy khuất.

Không phải nàng chỉ là nhặt khối bia văn vỡ sao? Hơn nữa thứ này còn rơi ở bên cạnh chân mình.

Cái này cũng có thể chọc ra phiền phức?

"Là như vậy à?" Cố Trường Ca nhíu mày, dường như có chút không tin.

"Ta cảm thấy ngươi đang lừa gạt trí thông minh của ta, làm sao mà một khối bia văn vỡ có thể dẫn xuất nhiều chuyện như vậy được?"

Cố Tiên Nhi có chút bất mãn nhìn Cố Trường Ca, "Ta lừa ngươi làm gì? Ngươi cho rằng ai cũng giống như ngươi, trong miệng không hề có một câu thật lòng à?"

"Thật sao?" Cố Trường Ca vẫn là không tin, "Một khối bia văn vỡ mà thôi, chẳng lẽ còn có chỗ gì bất phàm?"

Nghe vậy, Cố Tiên Nhi lấy từ trong Tu Di nhẫn một khối kia bia văn vỡ vụn màu tím nhạt, phía trên có quang trạch nhàn nhạt lưu chuyển, còn có mấy cái thần văn không phân biệt được.

Thứ này có niên đại xưa cũ, điêu khắc một chút đồ án quái dị.

"Nè, chính là khối bia văn này đây." Nàng nói.

Cố Trường Ca thản nhiên tiếp nhận khối bia văn trên tay Cố Tiên Nhi, cực kỳ tùy ý nhìn lướt qua sau đó gật đầu, "Ừm, đúng thật là có chút bất phàm, trách không được sẽ dẫn phát một trận thảm án."

Dứt lời, tấm bia văn kia lập tức biến mất trong tay hắn.

Nhìn thấy cảnh tượng này, đôi mắt to của Cố Tiên Nhi hiện lên sự mờ mịt, nàng đứng ngốc hồi lâu sau đó nhìn về phía Cố Trường Ca, lúc này mới phản ứng lại đã xảy ra chuyện gì.

Cố Trường Ca dám đoạt đồ tốt của nàng!

Hết chương 1008.
Bạn cần đăng nhập để bình luận