Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 938: Thiên kiêu của Ẩn thế gia tộc

Chương 938: Thiên kiêu của Ẩn thế gia tộc

“Đây là khôi lỗi Luân Hồi Cổ Thiên Tôn để lại cho truyền nhân trong Tiên Cổ đại lục sao?”

Nguyệt Minh Không thích thú nhìn lão già mặc áo bào đen rời đi, không nhịn được hỏi.

Nàng tất nhiên nhìn ra được, ở kiếp trước, thậm chí Diệp Lăng đã dựa vào những khôi lỗi này để tạo thành uy danh lớn.

Nhưng hiện tại những khôi lỗi này đã bị Cố Trường Ca lấy đi, thậm chí còn được luyện chế lại lần nữa.

Nếu Luân Hồi Cổ Thiên Tôn biết chuyện này, không biết sẽ có cảm nghĩ thế nào, phỏng chừng sẽ rất tức giận, hận không thể một chưởng đánh chết Cố Trường Ca.

Tuy nhiên, Nguyệt Minh Không thích cách hắn có thể nắm tất cả trong tay, bày mưu nghĩ kế.

“Ngược lại ngươi có ánh mắt tốt đấy.”

Cố Trường Ca cười.

“Tiếp theo chúng ta nên làm gì?”

Nguyệt Minh Không hỏi, giọng nói có chút tò mò.

Chỉ mới đến Thiên Toàn sơn mạch, kết quả Cố Trường Ca đã sắp xếp xong tất cả mọi thứ.

Tuy biết hắn có nhiều thủ đoạn, nhưng tận mắt chứng kiến, vẫn cảm thấy chấn động.

“Tất nhiên chỉ ngồi chờ thôi, sẽ có người giúp chúng ta tìm Chưởng Thiên Tháp, đến lúc đó thì trực tiếp đi lấy là được.”

Cố Trường Ca mỉm cười nói, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, xa xa có thể nhìn thấy những dãy núi trùng điệp kéo dài dưới ánh sáng mặt trời đang dần dâng lên, những khe núi sâu hiểm trở cũng hiện ra.

“Ngươi rõ ràng đã tính hết rồi, vậy còn gọi ta đi theo làm gì?”

Nghe vậy, Nguyệt Minh Không liếc mắt khinh bỉ, giọng điệu có chút ngang ngược.

Nhưng không còn vẻ lạnh lùng như trước, ngược lại có thêm vài phần quyến rũ.

Nàng cảm thấy Cố Trường Ca thật đáng ghét, dường như muốn mình tới, để tận mắt thấy hắn lấy được Chưởng Thiên Tháp dễ như trở bàn tay.

Dù sao nàng cũng đã phải rất vất vả tính toán một phen, nhưng có thể cướp được về tay hai không là hai chuyện khác nhau.

Tự so sánh giữa hai người, nàng nhận ra bản thân quả thật có chút vô dụng.

“Dù sao một người cũng buồn chán, có ngươi bên cạnh ta, có thể cùng ta giải tỏa mệt mỏi.”

Nghe thấy những lời nói ngang ngược của nàng, giọng điệu của Cố Trường Ca ra vẻ đương nhiên, trên mặt mỉm cười nói: “Bây giờ ta hận không thể buộc ngươi bên người, cũng không muốn ngươi đi.”

Tuy hắn nói lời này là cố ý chọc mình vui vẻ, nhưng Nguyệt Minh Không vẫn không nhịn được cao hứng, khóe miệng vô thức cong lên.

“Yên tâm đi, về sau dù xảy ra chuyện gì, ta cũng sẽ luôn bên cạnh ngươi.”

Nàng nghiêng đầu, mấy sợi tóc mềm mại rủ xuống khuôn mặt xinh đẹp không tì vết, chủ động ôm Cố Trường Ca, nhẹ nhàng nói.

Một khi thân phận người thừa kế Ma Công thật sự lộ ra, Cố Trường Ca sẽ đối mặt với tình thế cả thế gian đều là kẻ thù.

Lúc đó, ngay cả gia tộc phía sau Cố Trường Ca cũng không chắc có thể bảo vệ được hắn.

Tuy Nguyệt Minh Không không hy vọng sẽ có một ngày như vậy, nhưng nếu thật sự có ngày đó, nàng sẽ không do dự đứng bên cạnh Cố Trường Ca, cùng hắn trở thành kẻ thù của cả thế giới này.

Những chuyện của kiếp trước, bây giờ đối với nàng đã sớm không còn quan trọng nữa.

Nàng biết trong lòng Cố Trường Ca có nàng, chỉ vậy thôi là đủ.

“Sẽ không có ngày đó đâu.”

Dường như Cố Trường Ca biết nàng đang nghĩ gì trong lòng, không nhịn được ôm nàng vào lòng, mỉm cười, giọng nói dịu dàng.

“Ừm.”

Ánh mắt Nguyệt Minh Không rơi trên mặt hắn, trong lòng vui vẻ, trên mặt đột nhiên hơi ửng hồng.

Những chuyện đã trải qua một lần đều muốn thử lại.

Nàng xúc động!

Cùng lúc đó, ở dãy núi cách Thần Khư Môn không xa.

Một nam tử thân hình cao lớn có mái tóc vàng óng như hoàng kim, đang đứng ở đây, dường như đang đợi ai đó.

Đôi mắt của hắn thâm thúy, mặc trường bào màu vàng, ngay cả khi nghe thấy tiếng đàm luận về hắn cách đó không xa, cũng không lộ ra bất cứ gợn sóng nào, cả người toát ra một loại khí chất trầm ổn nội liễm.

Đó là Cơ Nghiêu Tinh, thần tử của ẩn thế Cơ gia.

Cách hắn không xa, một nhóm nam nữ trẻ tuổi, khí chất bất phàm, bao phủ bởi ánh sáng rực rỡ, mang theo đủ loại dị thú cường đại, đang nhìn xem hắn nói gì.

Người đứng đầu là một thiếu nữ chưa đến 20 tuổi, mặc váy dài màu đỏ, ngồi trên lưng loài thụy thú trông giống kỳ lân.

Làn da nõn nà, mắt như nước mùa thu mênh mông, đôi môi đỏ mọng nhỏ nhắn, rất xinh đẹp, nhưng lại cho người ta một loại cảm giác cao không với tới, mang theo kiêu ngạo.

Đi theo phía sau thiếu nữ là một bà lão già nua mặt đầy nếp nhăn, tu vi sâu không lường được.

“Nghiêu Tinh đạo huynh, không biết lần này Cơ gia các ngươi có thu hoạch được gì không?”

Lúc này, thiếu nữ cưỡi thụy thú đi tới, trên khuôn mặt mang theo nụ cười, hỏi.

Cơ Nghiêu Tinh nghe thấy lời này, quay lại ánh mắt dừng trên người nàng, khẽ lắc đầu nói: “Vẫn chưa thu hoạch được gì.”

Giọng của hắn bình tĩnh, không gợn sóng, mang đến cho người ta cảm giác vô cùng trầm ổn.

Thiếu nữ váy đỏ vẫn nở nụ cười, dường như không bất ngờ.

“Trần Ngưng Nhi, lần này Trần gia ngươi từ đâu lấy được tin tức Chưởng Thiên Tháp sắp xuất thế vậy?”

Sau đó, dường như nghĩ tới một chuyện, Cơ Nghiêu Tinh mở miệng hỏi.

Thiếu nữ này gọi là Trần Ngưng Nhi, nghe vậy hơi bất ngờ, hình như không nghĩ tới Cơ Nghiêu Tinh sẽ hỏi như vậy.

“Ta cũng không biết, là gia tộc ra lệnh cho ta tới đây tìm Chưởng Thiên Tháp.”

Nàng nói như thế, dường như cũng không muốn nói thêm.

Cơ Nghiêu Tinh gật đầu, không nói gì nữa.

“Xem ra chúng ta đều không có thu hoạch gì, hay là thế này đi, Nghiêu Tinh đạo huynh hợp tác với ta, chúng ta cùng tìm tung tích của Chưởng Thiên Tháp, khi thời cơ tới mỗi người sẽ dựa vào thủ đoạn mà cướp đoạt, ngươi thấy thế nào?”

Trần Ngưng Nhi lên tiếng lần nữa, ánh mắt đung đưa qua lại, cười hỏi.

Một nhóm thiên kiêu sau lưng nàng đều ngầm coi nàng là người đứng đầu, hiện giờ nghe thấy cũng không kinh ngạc chút nào, rất tự nhiên.

Cơ Nghiêu Tinh nhìn nàng một lúc lâu, cuối cùng lắc đầu nói: “Loại chuyện này, ta cảm thấy vẫn nên tự mình hành động thì tốt hơn.”

Trần Ngưng Nhi này quỷ kế đa đoan, lòng dạ cũng không cạn, nếu hợp tác với nàng, lúc nào bị nàng hãm hại cũng không biết.

Nghe vậy, Trần Ngưng Nhi có chút thất vọng, nhưng cũng không nhiều lời.

“Ca ca.”

Lúc này, một giọng nói trong trẻo êm tai dễ nghe vang lên, trên bầu trời, Cơ Sơ Nguyệt cưỡi mây, mang theo Giang Thần đến đây.

“Cơ Sơ Nguyệt cũng tới đây? Nam tử kia là ai?”

Trần Ngưng Nhi hơi ngạc nhiên.

Sau đó ánh mắt dừng trên người Giang Thần sau lưng Cơ Sơ Nguyệt, tỉ mỉ quan sát, không hề thấy chút tu vi dao động nào, không kìm được lộ ra một chút khinh thường.

Hết chương 938.
Bạn cần đăng nhập để bình luận