Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 1901: Thực lực của Cố Tiên Nhi

Chương 1901: Thực lực của Cố Tiên Nhi

"Đây là… là..."

"Là tiểu công chúa của Trường Sinh Cố gia..."

"Nàng cũng đã hiện thân rồi, vậy chẳng lẽ Trường Ca thiếu chủ cũng tới?"

Mà ngay lúc nhìn thấy Cố Tiên Nhi hiện thân, nơi đây lập tức dẫn tới chấn động và âm thanh nghị luận cực lớn.

Rất nhiều tu sĩ cũng khiếp sợ nhìn sang, tựa hồ không ngờ nàng sẽ hiện thân.

Bọn người Lục Quan Vương, Thiên Hoàng Nữ, Kim Thiền Phật Tử cũng nhíu mày, nhìn về phía sau Cố Tiên Nhi, tựa hồ đang suy đoán xem Cố Trường Ca có xuất hiện hay không.

Khương Lạc Thần cũng nhìn Cố Tiên Nhi rồi lại nhanh chóng ung dung thản nhiên thu hồi ánh mắt.

Đương nhiên Khương Lạc Thần nhận ra Cố Tiên Nhi, bọn nàng đã từng gặp nhau khi ở Thái Hư Thần Mộ, lúc đó một vị tộc đệ của nàng bởi vì muốn cướp đoạt một món dị bảo mà Cố Tiên Nhi giành được trước nên đã bị Cố Trường Ca đập chết.

Cũng bởi vì chuyện này mà nàng mới kết thù với Cố Trường Ca, sau đó bị hắn trấn áp và bị ép ở lại bên cạnh làm nha hoan một khoảng thời gian.

Ngay cả nàng cũng không ngờ Cố Tiên Nhi lại hiện thân ở nơi này.

"Chẳng lẽ Cố Trường Ca cũng tới..."

Khương Lạc Thần quay đầu, ánh mắt nhìn ra ngoài viện.

Nhưng mà nàng cũng không thấy được thân ảnh của Cố Trường Ca, điều này khiến cho Khương Lạc Thần không khỏi có chút mất mát trong lòng.

"Cố Tiên Nhi..."

Dĩ nhiên Vương Thuận cũng nhận ra Cố Tiên Nhi và biết được thân phận của nàng, sắc mặt hắn trở nên cực kỳ mất tự nhiên.

Hắn không hề kiêng kị Cố Tiên Nhi mà là lo lắng Cố Trường Ca sẽ đi theo nàng.

Hiện nay quần hùng tề tụ bên trong Thần thành, rất nhiều tồn tại nội tình cũng đã hiện thân.

Nhưng Cố Trường Ca lại là chậm chạp không lộ diện.

Ai cũng không biết rõ bây giờ Cố Trường Ca đang làm gì.

"Đừng nhìn nữa, Cố Trường Ca không đi cùng ta."

"Ngươi đã sợ hắn như thế thì cần gì phải nói này nói nọ sau lưng hắn?"

Thần sắc Cố Tiên Nhi vẫn trong trẻo lạnh lùng, giống như chỉ cần liếc qua là có thể nhìn thấu tâm tư của Vương Thuận, nàng bình thản mở miệng nói.

Dường như nàng nói lời này với Vương Thuận ngay trước mặt tất cả tuổi trẻ Chí Tôn thì còn sỉ nhục hắn hơn cả lời Khương Lạc Thần vừa nói.

Nhất là thần sắc thanh lãnh hời hợt kia lại còn mang theo tiên khí khiến người ta càng khó mà phản bác được.

Tựa như nàng chỉ đang trần thuật lại một việc rất nhỏ.

"Cố Tiên Nhi, chẳng lẽ ngươi cho là mọi người đều sẽ vì Cố Trường Ca mà kiêng kị ngươi?" Sắc mặt Vương Thuận lập tức càng trở nên khó coi hơn, cạch, hắn khép chiếc quạt trong tay lại rồi trầm giọng hỏi.

Cố Tiên Nhi nghe vậy thì chỉ nhàn nhạt nhìn hắn, dáng vẻ giống như chẳng thèm để ý đến hắn.

"Ta lại muốn xem xem ngươi có bản lĩnh gì, Thần thành lớn như vậy cũng không phải là nơi mà Trường Sinh Cố gia ngươi có thể một tay che trời."

Trong mắt Vương Thuận cũng hiện lên lãnh ý.

Thân là Thiếu minh chủ của Vạn Bảo Thương Minh, trong những người trẻ tuổi đồng lứa làm gì có ai dám coi nhẹ hắn như thế?

Vậy mà hôm nay hắn lại bị Khương Lạc Thần và Cố Tiên Nhi liên tiếp sỉ nhục ngay trước mặt một đám tuổi trẻ Chí Tôn.

Nếu như Vương Thuận vẫn trầm mặc ẩn nhẫn thì sợ là sau ngày hôm nay, hắn cũng không còn mặt mũi đi gặp người khác nữa.

Huống chi bây giờ nhân vật nội tình của các tộc đều hiện thân ở Thần thành, Vương Thuận không tin Cố Trường Ca còn dám tùy ý làm bậy?

"Vậy thì ngươi có thể thử xem."

Cố Tiên Nhi ngước mắt nhìn hắn, thần sắc vẫn thanh lãnh như trước, giống như không hề bị nhưng thứ bên ngoài tác động vào.

Mặc dù Cố Trường Ca thường xuyên ức hiếp nàng nhưng điều này cũng không có nghĩa là nàng có thể cho phép ngoại nhân gièm pha, hãm hại Cố Trường Ca trước mặt nàng.

"Được lắm."

Vương Thuận lạnh lùng cười.

Ầm!

Một khắc sau, từng đạo xích kim sắc quang hoa vọt lên trên trời, lập tức che phủ mảnh Thiên Cung này.

Ta có thể thấy rõ từng kiện pháp khí đang chìm nổi trong đó, có kim sắc tiểu đỉnh, hắc sắc đạo kiếm, xích sắc thần lư, tử kim tiểu tháp và cả tràng hạt đen kịt... tất cả đều phát ra quang hoa chói mắt và tạo thành gợn sóng giống như có thể phá hủy hết thảy.

Vương Thuận không hổ danh là Vạn Bảo Tiểu Thiên Tôn, pháp khí trong tay hắn thật sự khó mà tưởng tượng nổi.

Hắn vừa mới ra tay đã bày ra dáng vẻ giàu nứt khố đổ vách.

Mỗi một kiện pháp khí trong đó đều được đan dệt ra đạo vết, uy lực mạnh mẽ, cho dù là tu sĩ có tu vi thuộc Đại Thánh cảnh cũng không dám xem nhẹ.

Thần sắc của Cố Tiên Nhi vẫn không thay đổi, nàng chỉ gầm nhẹ một tiếng, đột nhiên nắm tay mịn màng thanh tú dưới ống tay áo đánh về phía trước.

Mưa bụi vàng rực tràn ngập, dường như được tạo thành từ một loại bất hủ sơn kim nào đó, vô cùng nhẹ nhàng và phóng khoáng, hoàn toàn khác với vẻ ngoài thanh lãnh như núi lúc trước.

Ầm!

Chấn động đáng sợ khuếch tán ra xung quanh, dưới quyền của Cố Tiên Nhi, tất cả pháp khí trước mặt đều vỡ nát nổ tung, đạo vết trong đó cũng bị tiêu tán, nếu không phải trong Thần thành có trận văn bảo vệ thì nơi đây cũng đã bị đánh bay từ sớm.

Thấy thế, tất cả mọi người bên trong viện lạc đều có chút kinh ngạc và không tưởng được, vội vàng lùi ra xung quanh.

Vốn dĩ mới vừa rồi bọn hắn còn cho là Khương Lạc Thần sẽ động thủ với Vương Thuận, thế nhưng không nghĩ tới Cố Tiên Nhi lại đứng dậy.

Hơn nữa, ai cũng không ngờ rằng thực lực của Cố Tiên Nhi lại kinh người như thế.

Tuổi của nàng nhỏ hơn tất cả mọi người tại đây nhưng loại uy thế này đã có thể khiến cho đám người Lục Quan Vương phải nhíu mày, cảm giác đây sẽ là một đại địch trong tương lai của bọn hắn.

Chẳng mấy chốc, hai người bắt đầu giao chiến trong viện lạc, phù văn thoáng hiện, vô cùng rực rỡ.

Chấn động rất dữ dội, giống như là sóng dữ đang cuồn cuộn ở nơi này, từng kiện thần binh được Vương Thuận sử dụng nhưng lại nhanh chóng bị Cố Tiên Nhi đánh nát, chôn vùi thành mảnh vỡ, rải rác khắp nơi.

Sắc mặt Vương Thuận vô cùng khó coi, quả thực hắn cũng không nghĩ tới mình lại không phải đối thủ của một tiểu nha đầu như thế.

Nếu không phải dựa vào pháp khí đông đảo thì sợ rằng ngay cả một chưởng của nàng, hắn cũng không chống đỡ nổi.

Hết chương 1901.
Bạn cần đăng nhập để bình luận