Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 2303: Người ta gọi ta là “Ma”

Chương 2303: Người ta gọi ta là “Ma”

"Ngươi muốn đi cùng ta?"

Cố Trường Ca lại có chút kinh ngạc, ngoảnh lại nhìn nàng thật kỹ.

Mặc dù nàng chưa từng thức tỉnh thực lực thật sự của kiếp trước, hiện tại ngay cả trình độ Tiên Đạo cũng chưa tới.

Nhưng nàng có đạo quả của Chuẩn Tiên Đế ở đây, chỉ cần cho nàng đủ thời gian thì không lâu sau nàng sẽ có thể trở thành một vị cường giả tuyệt thế.

Ở thời đại như hiện nay, nhân vật giống Lạc Nhan Khê chắc chắn không ít. Bọn hắn đều mang một loại sứ mệnh luân hồi chuyển thế mà tỉnh lại, muốn tái chiến với thương thiên.

"Có được không?" Lạc Nhan Khê nghiêm túc nhìn hắn, hỏi lại.

"Ta sao?" Đột nhiên Cố Trường Ca khẽ cười ra tiếng.

"Ngươi cũng biết ta là ai, vậy mà vẫn định đi cùng ta?"

Trên mặt Lạc Nhan Khê thoáng hiện vẻ nghi hoặc, có điều nàng vẫn gật đầu đáp: "Trực giác của ta nói cho ta biết, đi cùng ngươi sẽ có thể thay đổi được gì đó."

"Vả lại, đối với ta, ngươi có thân phận như thế nào đều không quan trọng. Người ta muốn đi cùng là ngươi chứ không phải thân phận của ngươi."

Nàng giải thích như vậy.

Nghe xong, Cố Trường Ca thu lại ý cười, trên mặt lộ ra mấy phần dị sắc.

"Nếu đã như vậy thì ngươi hãy đi cùng ta, hy vọng sau này ngươi sẽ không hối hận vì quyết định hôm nay của mình."

Với tình hình hiện giờ, có lẽ hắn cũng nên cân nhắc, cần phải thu thập thêm một vài tồn tại tâm phúc khác.

Lúc trước khi còn ở thượng giới, những người được bồi dưỡng kia thực lực vẫn còn quá non trẻ, cho dù đã thành chân tiên nhưng cũng chẳng có tác dụng gì.

Về phần đám người La vương, Huyết Kiêu Tiên Vương của Tiên vực, mặc dù đã là Tiên Vương thực thụ nhưng nếu phải đối mặt với những nhân vật chí cường của các chân giới còn lại thì thực sự chẳng khác nào pháo hôi.

Lạc Nhan Khê trước mắt đã đưa ra một gợi ý cho Cố Trường Ca.

Thực ra, những Chí cường giả tỉnh lại từ trong Luân Hồi mang theo đạo quả của quá khứ cũng giống như cường giả trùng sinh, mỗi người đều có số kiếp nghịch thiên đến cực điểm.

Trong khoảng thời gian ngắn bọn hắn có thể đạt được tới trình độ mà người thường không thể đạt được. Vả lại, những nhân vật kiểu này cũng sẽ có kinh lịch tương tự nhau, giống như những gì Lạc Nhan Khê vừa nói.

Cố thổ hay quê hương của bọn hắn, người hay sự vật mà bọn hắn từng muốn bảo vệ đều đã táng diệt trong năm tháng, đã tan biến trong cuộc đại thanh trừng.

Nếu bọn hắn tỉnh lại ở đời này, tất sẽ mang theo chấp niệm ở kiếp trước, muốn cứu sống cố nhân thân bằng hoặc là khôi phục lại quê hương non nước.

Có cùng chấp niệm và mục đích, vậy chắc hẳn tình hình sẽ đơn giản hơn nhiều.

Lạc Nhan Khê trước mắt chính là minh chứng tốt nhất, chỉ có điều dường như nàng có hiểu lầm gì đó đối với hắn thì phải? Nghĩ tới đây, Cố Trường Ca rất muốn cười khẽ một tiếng. Đúng vậy, cũng chưa chắc hắn không thể mượn sức mạnh của bọn hắn.

Thậm chí hắn còn đang nghĩ có nên nhân cơ hội này tìm cách liên minh với Kẻ phạt thiên hay không? Hay là trực tiếp gọi Phạt Thiên Minh?

Mặc dù từ xưa đến nay, những gì liên quan tới cái tên Phạt Thiên đều phải thừa nhận khí vận phản phệ tương ứng, gặp phải thứ không rõ ràng hoặc kỳ dị.

Cho dù là Tiên Đế cũng sẽ kiêng kị.

Nhưng Cố Trường Ca cũng không để ý, thế gian này đâu có cái gọi là không rõ ràng hay kỳ dị có thể nhiễm vào người hắn.

Giống như thế lực đạo thống có danh xưng Phạt Thiên, hoặc sẽ có nội tình khủng bố mãnh liệt hoặc liên quan tới "Thiên" chân chính.

"Ta nghĩ ta sẽ không hối hận, trực giác nói cho ta biết làm như vậy là đúng."

Lạc Nhan Khê lại đáp, sắc mặt đã khôi phục bình tĩnh.

"Côn trùng kêu vang một đời không qua mùa thu, đối với Thương Mang chi hải mà nói, sinh diệt của một phương cổ giới cũng chỉ là thuỷ triều lên xuống, tựa như một vòng tuần hoàn mà thôi."

Cố Trường Ca cười nhạt nói: "Trong đại thế ở thiên địa hiện giờ, ta ngươi cường thịnh trở lại rồi cuối cùng cũng sẽ mục nát."

"Hoặc là hôm nay ngươi do dự, dù sao cũng chẳng ai thật sự có thể thay đổi tương lai."

Lạc Nhan Khê sửng sốt, có chút không hiểu ý tứ trong lời nói của Cố Trường Ca.

Có điều nàng còn chưa kịp hỏi, Cố Trường Ca đã vào chiến trường Thương Mang.

Nàng đuổi theo sau hỏi: "Vậy ta nên xưng hô với ngươi thế nào? Ở thời đại trước kia của ta, mọi người đều thích gọi ta là Lạc Tổ, hoặc Lạc Tiên."

"Xưng hô thế nào với ta ư? Ngươi muốn gọi ta là gì thì cứ việc gọi như thế. Có điều thế nhân thích gọi ta là Ma."

Cố Trường Ca vẫn cười nhàn nhạt như cũ.

"Ma?"

Lạc Nhan Khê lại sửng sốt lần nữa.

Đám người Vấn Thiên Cổ Tông cuối cùng cũng không có ai có thể đuổi kịp bước tiến của Lạc Nhan Khê, nửa đường đã mất dấu. Cát vàng mênh mông, dưới màn đêm đen kịt, chiến trường Thương Mang rộng lớn toát ra vẻ lạnh lẽo thê lương.

"Tiểu sư muội..."

Tống Vân Kiệt thất hồn lạc phách quỳ sụp xuống mặt đất ở chiến trường Thương Mang nhìn không thấy điểm cuối này... Những người còn lại của Vấn Thiên Cổ Tông cũng tự biết bản thân bất lực, không thể tiếp tục đuổi theo.

Cho dù là chân tiên cũng không dám tiếp tục đi sâu vào nữa, rất nhiều nơi ở phía trước đã bị sương mù dày đặc bao phủ.

Sương mù này giống như có linh tính, vặn vẹo nổ tung trong hư không, sau đó lại có sát khí nồng nặc nổi lên, mãi mãi tang thương, ăn mòn hết thảy.

Hết chương 2303.
Bạn cần đăng nhập để bình luận