Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 1174: Trận văn kì dị

Chương 1174: Trận văn kì dị

Loại cảm giác này tựa như là sâu kiến đối mặt Chân Long, uy áp huy hoàng không thể nhìn gần kia tựa như là nhắm mắt đi lại bên cạnh bờ vực sâu, hơi sơ sẩy một chút sẽ hình thần câu diệt.

Ngoại trừ thiền y thì nơi đây còn bày ra các loại trận văn kinh khủng, phát ra từng trận kim quang.

Nhưng thời gian lâu rồi, các trận văn đã bị ma khí lây nhiễm, nứt vỡ chồng chất, hiển nhiên là không thể tiếp tục chèo chống bao lâu nữa.

Bọn hắn rất sợ hãi.

"Ta biết, nhưng chúng ta cần phải lấy thiền y đi."

Kim Thiền Phật Tử lộ ra sắc mặt nghiêm nghị, đi tới ngọn núi đằng trước, vừa đi hắn vừa lấy ra một khối phật cốt trong suốt tản ra phật quang, chuẩn bị khi gỡ thiền y xuống thì sẽ thay thế bằng khối phật cốt này, nếu không thì phong ấn nơi này chắc chắn sẽ nhanh chóng hỏng mất.

Nhưng sắc mặt của Kim Thiền Phật Tử đột nhiên kịch biến, cả người phát lạnh, không dám động đậy một chút, cả người giống như là bị một sự tồn tại vô cùng kinh khủng để mắt tới.

Khí lạnh kinh khủng thổi quét qua toàn thân, cột sống hoàn toàn lạnh lẽo, đầu óc như muốn nổ tung.

Hắn không dám quay đầu, nhưng mà lại bắt gặp các tăng nhân còn lại lộ ra vẻ mặt hoảng sợ nhìn phía sau lưng hắn.

"Đó là cái gì…”

Lúc này phật tâm trong Kim Thiền Phật Tử chảy xuôi phật quang, đồng thời phật cốt cũng đang toả ra ánh sáng chói mắt, ý đồ chống chọi lại loại khí tức khiến người ta sợ hãi tột độ kia.

Hắn gian nan quay đầu lại, sau đó thấy được một hình bóng đứng cách mình không xa.

Đối phương mê manh nhìn hắn, giống như là đang nghi hoặc.

Đây là một bóng hình tuyệt mỹ, bất cứ ngôn ngữ hình dung trên thế gian này đều không đủ để miêu tả nàng. Loại xinh đẹp này đã đến một loại cực hạn, thậm chí để cho người ta không dám khinh nhờn, liếc mắt một cái cũng đã là tội lỗi.

Nàng mặc áo đỏ, dáng người cao gầy, mái tóc đen suôn dài như thác nước, khuôn mặt trái xoan nhỏ nhắn, ngũ quan không hề có chút tì vết. Đôi mắt trắng đen rõ ràng, giống như là hắc bảo thạch hoàn mỹ, lập lòe tia sáng trong suốt.

Có điều thần sắc của hồng y nữ tử rất là mê mang, nàng đứng ở đó nhìn hắn, tròng mắt không có tiêu cự, giống như là dừng ở trong hư không, lại giống như nhìn về chỗ xa hơn sau lưng hắn.

"Đây là hình bóng trước đó…."

"Hồng Y nữ ma bị phong ấn bên trong Táng Ma Uyên."

Một chút ký ức hiện lên trong đầu, trái tim không có chút rung động nào của Kim Thiền Phật Tử chợt nhảy mạnh một chút.

Hắn gian nan dời ánh mắt sang chỗ khác, không dám nhìn nhiều, biết tồn tại này khủng bố cỡ nào.

Hồng y nữ tử đứng ở bên trong trận văn không thể đi ra ngoài, từng đợt kim quang rơi xuống người nàng hiện ra từng sợi khói mỏng. Rõ ràng chỉ nhìn thôi đã cảm thấy rất đau rồi, thế mà trên mặt nàng lại không có bất kỳ biến hóa nào, vẫn mê mang nhìn về phía xa.

Hơn nữa trên người nàng có một loại tiên vận đặc biệt, như tiên lăng cửu, lại như giới tử trôi Hoàng Tuyền, khí tức lại kinh khủng đến mức làm cho người ta e ngại, hai chân như muốn nhũn ra, quỳ rạp xuống đất.

"Đây là Hồng Y nữ ma được ghi lại trong điển tịch.”

"Quả nhiên là nàng."

Một đám tăng nhân Phật Sơn lộ ra thần sắc sợ hãi, nhưng sau đó bọn hắn lại nhận ra hiện giờ Hồng Y nữ ma vẫn còn chưa thể đi ra khỏi nơi phong ấn, cho nên trong lòng cũng mới dần bình tĩnh trở lại.

Lúc trước, tại sao vị trụ trì của Huyền Không phật tự kia lại bỏ mình, còn không phải là bởi vì ngộ nhập vào bên trong pháp trận. Vì vậy bọn hắn không dám coi khinh hồng y nữ tử trước mắt, đối phương kinh khủng đến mức khó có thể tưởng tượng.

Đối phương chỉ mới đứng ở nơi đó thôi đã khiến cho thần hồn của bọn hắn như muốn nứt vỡ. Bọn hắn cũng không dám nhìn nhiều, ở trong lòng mặc niệm phật kinh, để cho mình bình tĩnh lại, tránh cho việc bị mỹ mạo của đối phương lung lạc tâm thần.

"Nàng cũng không thể đi ra ngoài.”

Kim Thiền Phật Tử rất nhanh bình tĩnh lại, sau khi biết Hồng Y nữ ma không thể rời khỏi nơi phong ấn, hắn cũng yên lòng một chút, tính toán đi tới ngọn núi phía trước gỡ xuống thiền y.

Có điều khi hắn đi qua thì trận văn nơi đây chợt bộc phát ra hàng vạn đạo thần quang, sau đó hóa thành từng cột sáng bỏng mắt và chói lóa đánh về phía nơi phong ấn Hồng Y nữ ma, khiến cho từng sợi khói bay ra khỏi người nàng và phát ra những tiếng xèo xèo, giống như là nước bắn tung tóe trong chảo dầu.

Mà điều khiến mọi người sợ hãi là Hồng Y nữ ma như là không hề cảm thấy đau đớn, giống như đã thành thói quen, vẫn mê mang nhìn phía sau lưng Kim Thiền Phật Tử. Nàng hình như có thể cảm giác có người ở đó, hơn nữa đối phương còn rất quan trọng với nàng, làm nàng khó mà quên. Cho dù là không nhìn thấy thì nàng vẫn có thể biết hắn ở đâu.

"Sư... Sư phụ…."

Thần sắc của nàng rất là mê mang, trong miệng cứ mãi lẩm bẩm hai chữ cổ này.

Có điều đám người Kim Thiền Phật Tử lại nghe không hiểu, chỉ cảm giác tối nghĩa và cổ lão, căn bản không biết đó là cái gì.

Hồng Y nữ ma dường như muốn đi ra khỏi nơi đây, nhưng khi vừa chạm vào quang mang phía trước thì trên người nàng lập tức toát ra từng sợi khói đáng sợ, giống như là bị liệt diễm thiêu đốt, khiến nàng không khỏi lùi về sau, cảm giác được sự đau đớn.

Một đám tăng nhân Phật Sơn biến sắc, bọn hắn nhìn bàn tay Hồng Y nữ ma khi chạm vào quang mang kia nhanh chóng bị hòa tan, huyết nhục và xương cốt đều tiêu tán. Loại đau nhức này khiến bọn hắn không khỏi run rẩy, khó có thể tưởng tượng.

Rốt cuộc là ai đã bày trận văn ở đây mà lại kinh khủng đến trình độ này.

Mà trận văn này giống như là được tạo ra để phong ấn Hồng Y nữ ma, không ảnh hưởng tới người khác, bọn hắn có thể tùy tiện đi về phía nàng.

Hết chương 1174.
Bạn cần đăng nhập để bình luận