Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 950: Bảo vật thuộc về người có duyên

Chương 950: Bảo vật thuộc về người có duyên

"Thần Linh Cốt là cái gì?"

Giang Thần hoảng hốt, hắn cảm nhận được sự cường đại từ cánh tay của Cơ Nghiêu Tinh, khí phách như thủy triều khiến cho người ta có cảm giác hít thở không thông.

Tạo Hóa Tiên Thuyền khí linh bắt đầu giải thích cho Giang Thần.

Thần Linh Cốt, tên như ý nghĩa, chính là xương cốt của Tiên Thiên Thần Linh, hơn nữa còn là một khối xương tay.

Trong thoáng chốc, Giang Thần như có thể thấy được một vị cổ thần linh ngồi xếp bằng bên trong đang tụng niệm cổ kinh.

Phải biết rằng, Tiên Thiên Thần Linh cũng không giống với khái niệm của Chân Thần.

Đó là sinh linh được trời đất tán thành trong thời đại cổ xưa, thần linh có thiên địa ấn ký, là sinh linh thần bí nhất.

Có một ít Tiên Thiên Thần Linh khi sinh ra đã có được chiến lực cấp bậc Thành Đạo Giả.

Mà nghe đồn Thần Linh Cốt chính là sau khi cổ thần linh tọa hóa hoặc niết bàn thất bại lưu lại một khối xương cốt cứng rắn nhất.

Bên trong nó ẩn chứa tịch diệt và sinh cơ, còn có cách nói rằng có thể phục sinh trong tương lai.

Mà trong lúc Giang Thần đang trò chuyện với Tạo Hóa Tiên Thuyền khí linh, Cơ Nghiêu Tinh đã hóa thành một đạo thần quang kim sắc xông vào Tử Sơn.

"Không tốt rồi, hắn sắp nhanh chân đến trước."

Mà giờ khắc này, Trần Ngưng Nhi vẫn luôn âm thầm đi theo sau đám người Giang Thần nhìn thấy một màn này, sắc mặt bỗng nhiên đột biến.

Lúc này, nàng đã mặc kệ cái gì đánh rắn động cỏ, từ cuộc đối thoại của Giang Thần và đám người Cơ Sơ Nguyệt, nàng đã biết nơi đây rất có thể ẩn giấu Chưởng Thiên Tháp.

Chuyện này đối với nàng mà nói chính là cơ hội tốt nhất.

Xoẹt!!!

Âm thanh xé gió truyền đến, một thanh trường kiếm đỏ rực như lửa, óng ánh sáng long lanh, lượn lờ thần hà màu đỏ đột nhiên bị Trần Ngưng Nhi phóng về phía tử sơn, ý đồ ngăn cản bước chân của Cơ Nghiêu Tinh.

"Ai?"

Cảnh tượng này nháy mắt kinh động đến đám người Cơ Sơ Nguyệt, sắc mặt Giang Thần cũng đại biến, ai nấy đều không ngờ ngoại trừ bọn hắn thì vẫn còn có người khác.

Ngay lập tức, một đám tâm phúc sau lưng Cơ Sơ Nguyệt lộ ra thần sắc cảnh giác, mọi người đều lấy binh khí ra, nhìn về vị trí của đám người Trần Ngưng Nhi.

Nhưng mà động tác của Cơ Nghiêu Tinh cực kỳ nhanh, hắn chỉ lưu lại một tàn ảnh như tia chớp trong hư không, nhanh chóng chạy vào trong ngọn núi lớn màu tím, cũng không có ngừng chân vì trường kiếm màu đỏ rực bỗng nhiên chém tới này.

Trong lúc mơ hồ, mọi người nghe được trong Tử Sơn vang lên những tiếng ù ù như âm thanh bị xé rách, vô cùng nặng nề.

"Đã bại lộ rồi, sao còn không chịu hiện thân đi?"

Cơ Sơ Nguyệt chau mày lạnh lùng quát lớn, khuôn mặt nhỏ nén giận nhìn về phía trường kiếm bị phóng ra.

Giang Thần bình tĩnh lùi về phía sau mấy bước, hắn lo lắng một hồi giao chiến sẽ lan đến mình.

Với cơ thể yếu đuối như hiện tại, bất kỳ một tu sĩ nào đều có thể dễ dàng giết chết hắn.

Hơn nữa hắn cũng rất tò mò, rốt cuộc là ai ẩn giấu ở đây, chẳng lẽ là cố tình theo dõi bọn hắn?

Nghĩ tới đây hắn càng cảnh giác xung quanh, sau này từ việc làm cho tới lời nói phải cẩn thận hơn mới được.

Ở thế giới này, thủ đoạn của tu sĩ quả thật là quỷ thần khó lường, khó lòng phòng bị.

"Ái chà, Cơ Sơ Nguyệt ơi là Cơ Sơ Nguyệt! Các ngươi thật to gan, nửa đêm nửa hôm lén lút tới đây, phát hiện tung tích của Chưởng Thiên Tháp cũng không lập tức báo cáo cho Trường Ca thiếu chủ mà dự định nuốt riêng?"

Sau tiếng cười thanh thúy như chuông bạc, bên trong hắc ám, bóng hình của đám người Trần Ngưng Nhi từ từ hiển lộ.

Vầng sáng tỏa ra từ tấm gương cổ xưa trong tay nàng cũng dần dần tan đi.

Khí tức của tất cả mọi người không còn che giấu nữa, triển lộ một cách rõ ràng.

"Trần Ngưng Nhi? Các ngươi dám âm thầm theo dõi chúng ta, còn mang theo cả kiện binh khí phỏng chế kia?"

Cơ Sơ Nguyệt chau mày nhìn cổ kính trong tay đối phương, âm thầm kêu không ổn.

Nàng nhận ra khối cổ kính trong tay Trần Ngưng Nhi.

Mặc dù kiểu dáng xưa cũ, vẻ ngoài bình thường không có gì đặc biệt, nhưng đó là bản phỏng chế của Chưởng Thiên Kính, có tác dụng ẩn nấp khí tức và bóng hình của bản thân.

Trách không được trước đó không ai phát hiện được hành tung của đám người Trần Ngưng Nhi.

"Bớt nói lại đi! Cơ Sơ Nguyệt, các ngươi thật đúng là to gan, Trường Ca thiếu chủ có biết việc các ngươi nửa đêm tới đây dò xét tung tích Chưởng Thiên Tháp không?"

"Nếu ta nhớ không lầm, có ai đó đã nói với Trường Ca thiếu chủ rằng sau khi có được manh mối về Chưởng Thiên Tháp thì sẽ lập tức báo tin cho hắn?"

Trần Ngưng Nhi nhẹ nhàng nở nụ cười, sóng mắt lưu chuyển.

Thân hình của nàng thon gầy, sợi tóc mềm mại, hai chân thẳng tắp trắng như tuyết, môi đỏ hồng, mắt như nước mùa thu trong veo mịt mờ, một sự mỹ lệ khiến nhiều nam tử trẻ tuổi không thể dời mắt.

Nghe nói như thế, không chỉ là Cơ Sơ Nguyệt, ngay cả Giang Thần sau lưng nàng cũng hơi biến sắc.

Trước đó Cơ Sơ Nguyệt và Cơ Nghiêu Tinh không hề nói gì với hắn về chuyện này.

Xem ra, Cơ gia huynh muội hoàn toàn ôm ý niệm bắt buộc phải lấy được Chưởng Thiên Tháp.

Điều này khiến Giang Thần không khỏi suy đoán, không chừng hai người này đã có những món Chưởng Thiên Thất Khí còn lại, nếu không thì sẽ không có khả năng giấu diếm Cố Trường Ca, lén lút tìm kiếm Chưởng Thiên Tháp.

Cuối cùng bọn hắn cũng biết hậu quả sẽ là cái gì.

Giữa hậu quả và lợi ích, chỉ cần có một cái chiếm được phần lớn, như vậy sẽ trở thành nguyên nhân ảnh hưởng phán đoán của bọn hắn.

"Hóa ra là bọn hắn đã có dự định đắc tội với Cố Trường Ca, cho nên khi biết ta có thù oán với Cố Trường Ca mới có thể tiếp nhận nhanh như vậy."

Giang Thần âm thầm nghĩ.

"Trần Ngưng Nhi, ngươi nói vậy là có ý gì?"

Cơ Sơ Nguyệt lạnh lùng hỏi, vẻ mặt như nói rằng ta nghe không hiểu ngươi đang nói cái gì.

"Đừng có giả bộ, ta đã nghe hết những gì các ngươi nói rồi! Trừ phi hôm nay các ngươi giết chết ta ở chỗ này, hủy thi diệt tích, nếu không thì đợi đắc tội Trường Ca thiếu chủ đi."

Trần Ngưng Nhi khẽ mỉm cười, trên khuôn mặt mỹ lệ đẹp đẽ treo một nụ cười khiến Cơ Sơ Nguyệt vô cùng chán ghét.

Dưới cái nhìn của nàng, chỉ cần Cơ gia huynh muội không ngốc thì lúc này sẽ biết phải làm sao.

"Bảo vật chờ người có duyên đến, dựa theo cách nói của ngươi, có phải chỉ cần vị Trường Ca thiếu chủ kia nói một tiếng thì tất cả bảo vật trên thế gian này đều là của hắn, người khác không được phép tranh đoạt."

"Thật đúng là quá bá đạo nha."

Cơ Sơ Nguyệt còn chưa kịp mở miệng thì Giang Thần đã lạnh lùng cười nói, giọng điệu chứa đầy sự phẫn hận và cảm thấy trơ trẽn.

Hết chương 950.
Bạn cần đăng nhập để bình luận