Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 1399: Bông hoa nhài cắm bãi phân trâu

Chương 1399: Bông hoa nhài cắm bãi phân trâu

Chớp mắt đã đến hôm sau, bên trong Lạc Phủ lúc này vô cùng vui mừng náo nhiệt.

Giăng đèn kết hoa, chiêng trống vang trời, khánh quý khắp nơi hội tụ, khiến cả đại sảnh đều chật ních.

Lạc Tộc xem như một gia tộc không lớn không nhỏ trong Xích Nam Thành, tại phạm vi mấy chục dặm thì Lạc Tộc vẫn có rất nhiều uy tín, hiện nay quý khách tham gia tiệc cưới đều là những đại nhân vật có mặt mũi trong Xích Nam Thành.

Thậm chí ngay cả sư tôn Lạc Doanh từng bái tại Vạn Đạo Học Phủ cũng tự mình đến đây.

Vị sư tôn kia của nàng chính là một vị Chí Tôn chân chính, tu vi cao thâm kinh khủng.

Cho dù tại trong Xích Nam Thành cũng là một tồn tại vô địch có thể xưng bá một phương, không người dám bất kính.

Rất nhiều thế lực cùng gia tộc đều vì mặt mũi vị sư tôn này của Lạc Doanh mà chịu tham gia tiệc cưới giữa nàng với thiếu chủ Lạc Tộc Lạc Phong.

Trong đại sảnh có rất nhiều quý khách đang hội tụ, vài thân tộc của phụ mẫu Lạc Phong ngồi phía trên thủ vị, chiêu đãi tất cả mọi người, nụ cười đầy trên mặt.

Mặt dù hiện tại vẫn đang trong thời điểm đại loạn thượng giới chinh chiến Bát Hoang thập vực, nhưng dù sao chiến hoả vẫn chưa lan đến nơi này.

Đối với những thế lực nhỏ như bọn hắn thì không có liên quan mật thiết lắm, dù sao lực lượng của bọn hắn cũng không làm được gì trong việc này.

"Chúc mừng, Lạc Phong có thể cưới được tiểu thư Lạc Doanh thì đúng là phúc khí của hắn."

"Tiểu thư Lạc Doanh không chỉ có thiên phú cường đại, người lại thông minh xinh đẹp, tương lai thì bất khả hạn lượng, việc này thật sự khiến người ngoài ganh tị chết."

Sau khi nhiều quý khách dâng hạ lễ lên thì đều tán thưởng.

Ánh mắt của nhiều người nhìn vào đại sảnh, nhất là những người trẻ tuổi, ai nấy đều tràn ngập bất an cùng ghen ghét.

Một nữ tử cao gầy mang màn đỏ, thân mang phượng quan đang đứng yên trong đại sảnh.

Mặc dù không thấy rõ chân dung nhưng chắc chắn là xinh đẹp không gì sánh được.

Đây chính là một trong hai nhân vật chính trong buổi tiệc hôm nay, Lạc Doanh.

Tại kế Lạc Doanh là một nam tử có bộ dáng thanh tú sạch sẽ, người mang áo cưới đỏ chót trông vô cùng vui vẻ.

Chỉ có điều mắt của hắn lúc này hoàn toàn không có tiêu cự, chỉ nhìn phía trước cười khúc khích.

Khoé miệng thi thoảng còn chảy nước bọt xuống.

Nha hoàn bên cạnh thấy thế phải lau đi.

Một màn này tuy rất lôi thôi với phá hư phong cảnh, nhưng rất nhiều khách mời trong đại sảnh đều không kinh ngạc lắm vì đã quen rồi.

Vì thế lại thấy càng tiếc hận cho Lạc Doanh.

Từ nay về sau nàng phải gả cho một tên ngu ngốc như thế, đúng là một việc làm cho người tiếc hận, còn khó chịu hơn chứng kiến hương tiêu ngọc vẫn.

"Đa tạ sự ủng hộ của chư vị hôm nay, đại sự cả đời của khuyển tử có thể được nhiều người tham dự như thế đúng là việc tại hạ không nghĩ đến được."

Gia chủ Lạc Tộc, cũng là phụ thân của nhân vật chính trong buổi tiệc hôm nay, Lạc Phong, cười ha hả nói, chắp tay về phía tất cả khách quý.

Nhất là một bà lão tóc bạc bên cạnh, hắn cũng kính cẩn chào hỏi hơn nhiều.

Mặc dù hắn là cha nuôi của Lạc Doanh, nhưng vị bà lão tóc bạc này lại là một vị Chí Tôn của Vạn Đạo Học Phủ, tu vi cái thế, thâm khả bất trắc.

Vì thế hắn không thể không kính trọng.

"Nhưng mà thế lại uỷ khuất cho ngươi rồi, Doanh nhi...."

Gia chủ Lạc Tộc vẫn còn áy náy đối với Lạc Doanh, nếu như không gả cho Lạc Phong thì tương lai của Lạc Doanh phải nói là bất khả hạn lượng, thậm chí có thể đột phá Thánh Cảnh, trở thành một vị nữ Chí Tôn.

Nghe vậy một giọng nói dịu dàng động lòng người dưới màn đỏ truyền ra.

"Bá phụ khách khí, các ngươi có công dưỡng dục Doanh nhi hơn 20 năm, Lạc Phong đệ đệ cũng được ta nhìn từ bé đến lớn, như thế nào ta nhẫn tâm để hắn như thế mãi?"

Lạc Doanh nói nhẹ, lời nói rất nhu hoà, giống như không thèm để ý việc này vậy.

Nghe lời như thế gia chủ Lạc Tộc không khỏi nở một nụ cười thoải mái.

Đối với người con dâu Lạc Doanh này thì phải nói hắn hài lòng đến cực điểm.

Như như Phong nhi có thể chữa được quái bệnh này thì tốt rồi, vậy thì mọi việc đều sẽ..."

Sau đó hắn thở dài một tiếng, mắt nhìn sang Lạc Phong lúc này đang chảy nước bọt không ngừng, có chút bất đắc dĩ.

Quái bệnh kỳ lạ như thế, dù tìm thần y khắp nơi cũng không dò xét ra bất kỳ nguyên nhân nào.

Dần dà hắn cũng chỉ có thể buông xuôi mặc kệ.

"A, chẳng lẽ ta nhìn lầm...."

Nhưng hắn bỗng nhiên khẽ hô, tựa hộ hơi kinh ngạc, nhìn lại về phía Lạc Phong một cách cẩn thận.

Vừa rồi có vẻ ánh mắt của Lạc Phong không còn giống trước kia nữa, hình như đã bắt đầu có tiêu cự.

Nhưng khi nhìn lại thì vẫn như thế, bộ dáng Lạc Phong vẫn như trước kia, thần sắc mê mang.

Khiến cho gia chủ Lạc Tộc hoài nghi khi nãy có phải do bản thân hoa mắt hay không.

Hắn cảm giác được lúc này Lạc Phong tự như đã có chút bất đồng, tuy nhiên hắn không rõ đây có phải ảo giác hay không.

"Bẩm gia chủ, thiếu thành chủ Yến Minh đến đây tham gia yến tiệc."

Đúng lúc này, một hạ nhân chạy từ ngoài phòng khách tới, bẩm báo.

"Thiếu thành chủ?"

Lời này vang lên, trong đại sảnh bỗng trở nên oanh động, rất nhiều quý khách đều bắt đầu chấn kinh.

Yến Tộc được xem như gia tộc đệ nhất Xích Nam Thành, thiếu chủ Yến Minh thân phận vô cùng tôn quý, dựa vào địa vị của Lạc Tộc thì không thể nào mời nổi hắn.

Vào thời điểm này vì sao hắn lại tới đây tham gia tiệc cưới?

Mặc dù rất nghi hoặc nhưng tất cả đều đứng dậy để nghênh đón.

Dù sao đây là thiếu chủ của Xích Nam Thành, vào lúc bình thường họ không thể nào tiếp xúc đến người có thân phận địa vị như thế được.

Hết chương 1399.
Bạn cần đăng nhập để bình luận