Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 3565. Đã từng dính qua hắc ám



Chương 3565. Đã từng dính qua hắc ám




“Đã cách nhiều năm như vậy, bây giờ có người một lần nữa đặt chân đến Cửu Thiên chi địa. Nhưng lần này không giống tên gia hỏa lần trước tìm đến. Hôm nay đến đây là do chính ngươi mang đến.”
Khi trong lòng mọi người đang cảm thấy hỗn loạn, nam nhân trung niên áo trắng ngồi xếp bằng trên vách núi rốt cuộc cũng lấy lại tinh thần.
Ông ta nhìn Tạ Đình Ngọc, dường như nhận ra hắn ta là ai. Sau đó, ánh mắt của ông ta quét qua đám người Tà Nguyệt Tông, theo thứ tự dừng lại trên người Cố Tiên Nhi, thiếu nữ áo trắng và nữ nhân mặc áo bào xanh, có chút ngoài ý muốn.
“Lần trước rời khỏi Cửu Thiên chi địa còn phiền tiền bối chỉ điểm cho.”
Tạ Đình Ngọc cung kính thi lễ.
Nam nhân trung niên áo trắng lắc đầu nói: “Nếu ngươi là đồ đệ của tên kia, ta tất nhiên phải trông nom một hai rồi.”
Thái độ của Tạ Đình Ngọc lại càng cung kính nghe theo.
Đối với Cửu Thiên chi địa mà nói, nam nhân trung niên áo trắng trước mặt tương đương với thần canh cổng, thực lực thâm bất khả trắc. Thời gian tồn tại lại càng cổ lão lâu đời, không ai biết lai lịch của ông ta.
Cửu trọng thiên Cửu Thiên chi địa, bất cứ người nào, ở cấp độ tu vi ra sao, trước mặt nam nhân trung niên áo trắng đều phải xưng là tiểu bối.
“Lần đầu tiên trong cuộc đời của ta gặp phải tình huống như vậy, đồng thời xuất hiện ba tồn tại khiến cho ta nhìn không thấu.”
“Rốt cuộc các ngươi là ai?”
Nam nhân trung niên nhìn vào gương mặt thanh lệ tuyệt luân của Cố Tiên Nhi, giọng điệu có chút kinh ngạc.
Ông ta nhìn ba nữ nhân trước mặt, ánh mắt thâm thúy, bên trong dường như có ngàn vạn cảnh tượng huyền diệu hiện lên. Chư thế hoàn vũ, vận mệnh tuế nguyệt đếu hóa thành những con sông dài mơ hồ.
Tuy nhiên, khi ông ta bắt đầu dò xét, bên trên dòng sông bắt đầu xuất hiện sương mù mông lung, có một đại thủ đáng sợ dò tới, chấn vỡ hết thảy mọi ánh mắt thăm dò.
Nhất là Cố Tiên Nhi và thiếu nữ áo xanh tên Thanh Nam. Ông ta nhướng mắt, cảm thấy kinh ngạc rất nhiều.
Về phần thiếu nữ áo trắng vẫn luôn mang mạng che mặt, từ nãy đến giờ không lên tiếng, ông ta chỉ thôi diễn một chút, nhưng nghĩ đến điều gì đó, lại im lặng không nói.
Lần đầu tiên Cố Tiên Nhi gặp phải tình huống này, không khỏi giật mình không thôi.
Rốt cuộc nàng là ai? Nàng không phải Cố Tiên Nhi sao? Thiên chi kiêu nữ của Cố gia ở Đạo Xương chân giới?
Hay nam nhân trung niên áo trắng trước mắt cảm nhận được cái gì? Bởi vì sau lưng nàng là Cố Trường Ca sao?
Tạ Đình Ngọc cũng là lần đầu tiên nhìn thấy nam nhân trung niên có biểu hiện như thế, không khỏi cảm thấy kinh ngạc khó hiểu, trong lòng chấn động vô cùng.
Hắn ta có thể hiểu được Cố Tiên Nhi đến từ Phạt Thiên Minh, được bà bà điên coi trọng, lai lịch thân phận đặc biệt.
Nữ nhân mặc áo màu xanh bên cạnh, trên đường đi cũng rất ít nói, mang đến cho người ta cảm giác nữ sĩ thuần phác khổ tu, tại sao lại khiến cho vị thủ mộ tiền bối đó phải nói như vậy?
Nữ nhân áo trắng luôn được mọi người ở đây, bao gồm Cố Tiên Nhi gọi là tiền bối cũng nhìn về phía Thanh Nam.
“Tiền bối nói vậy là có ý gì?”
Nhìn cảnh tượng đó, Thanh Nam không nhịn được lên tiếng hỏi.
Gương mặt của nàng hiện lên sự kinh ngạc, hơi có vẻ không hiểu.
Lúc này, tâm niệm của nàng khẽ động, một vĩ lực mênh mông bên trong cơ thể nàng phun trào, khiến cho sương mù đang cố gắng bao phủ nàng tản đi rất nhiều.
Nam nhân trung niên áo trắng nhìn nàng thật sâu, ánh mắt thâm thúy, dường như muốn nhìn thấu nàng.
“Ngươi đã từng dính qua hắc ám sao?”
Ông ta tùy ý hỏi. Thanh Nam ngẩn ra, suy nghĩ một chút rồi gật đầu: “Ta đã từng giao thủ với tộc đàn hắc ám, bị truy sát. Nếu không nhờ Tiên Nhi cô nương và vị tiền bối kia ra tay cứu giúp, ta đã chết trong tay sinh linh hắc ám rồi.”
Trước cổng Cửu Thiên chi địa, gặp được gia hỏa cổ quái như vậy khiến nàng cảm thấy ngoài ý muốn.
Nhưng ông ta dường như không thể nhìn thấu thân phận của nàng.
Nam nhân trung niên nghe xong, tỏ vẻ đã hiểu, thái độ trở lại bình thường: “Tộc đàn hắc ám đúng là thông minh, dùng ngươi làm mồi câu, muốn thả dây dài câu cá lớn.”
Nói xong, ông ta đưa tay chộp vào hư không. Sau lưng Thanh Nam phát ra một tiếng gào thét bén nhọn và phẫn nộ.
Một luồng sương mù hắc tuyến quỷ dị bị ông ta bắt ra, sau đó bóp nát thành tro tàn.
“Đây là…”
Cảnh tượng này khiến cho Tạ Đình Ngọc và đám người Tà Nguyệt Tông chấn động toàn thân, không thể tưởng tượng được.
Trên đường đến đây, bọn họ không hề có chút cảm giác nào.
Tộc đàn hắc ám đúng là hèn hạ, cố ý lưu lại khí tức trên người Thanh Nam, chẳng lẽ bọn chúng đã dự đoán được bọn họ sẽ cứu nàng sao?
Tim của Thanh Nam đập nhanh, cơ thể run rẩy, sau đó cung kính thi lễ với nam nhân trung niên áo trắng: “Đa tạ tiền bối đã ra tay.”
Ánh mắt nam nhân trung niên nhìn lướt qua sau lưng nàng, lắc đầu nói: “Xem ra thế cục bên ngoài đã rung chuyển đến mức tộc đàn hắc ám không chút kiêng kỵ, nhưng mục tiêu của bọn chúng rất có thể không phải ngươi, cũng có thể là ngươi.”
Nói xong, ông ta nhìn Cố Tiên Nhi, muốn nhìn xuyên qua lớp sương mù bao phủ nàng.
Cố Tiên Nhi ngẩn ra. Với sự nhận biết và lý giải của nàng đối với tình huống trước mắt, nàng cũng khó mà hiểu được lời này là có ý gì.
Vì sao nàng lại trở thành mục tiêu của tộc quần hắc ám?
Rõ ràng nàng và tộc đàn hắc ám chưa từng tiếp xúc qua.
“Tuy nhiên, đây cũng chỉ là suy đoán của ta. Ta đã rất lâu rồi không có rời khỏi Cửu Thiên. Ta không muốn nhúng tay vào tình huống thế cục của thế giới bên ngoài.”
Nam nhân trung niên áo trắng nói. Lời nói lộ vẻ thoát tục và siêu nhiên. Hết chương 3565.



Bạn cần đăng nhập để bình luận