Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 1239: Ta nghĩ ngươi cũng không muốn hắn chết đúng không?

Chương 1239: Ta nghĩ ngươi cũng không muốn hắn chết đúng không?

"Gặp qua Trường Ca thiếu chủ."

Một lão giả tóc hoa râm dẫn đầu đi tới nơi đây, chính là một vị lão tổ của Thái Cổ Tiên tộc Diệp tộc, có tu vi Chuẩn Đế cảnh.

Hắn cũng có chút coi trọng Cố Trường Ca, biết thực lực hiện tại của hắn đã đạt đến tình trạng làm cho bọn hắn phải sợ hãi.

Đám người sau lưng hắn hoặc là tới từ Thiên Hoàng sơn, hoặc tới từ Nhân Tổ điện.

Nội tình cũng rất lâu đời, không phải đại giáo bình thường có thể so sánh được.

Về phần người của Phật Sơn thì cũng có đóng quân ở đây nhưng không hiện thân.

Trước đó, lúc ở trong Thần Thành, rất nhiều cổ tăng chết thảm ở trong tay Hồng Y nữ ma, nhưng hết lần này tới lần khác Cố Trường Ca vẫn sống sót, còn không nói một tiếng đi tới Bát Hoang thập vực, gây nên sóng gió vô biên.

Chuyện đó thật sự làm cho người của Phật Sơn không chịu được, cảm thấy cái chết của đám cổ tăng Phật Sơn không tránh khỏi có liên quan đến hắn.

Ngày đó, cuối cùng đã xảy ra chuyện gì, bọn hắn rất muốn tìm hắn hỏi thăm rõ ràng.

Nhưng theo suy đoán, Cố Trường Ca chắc chắn sẽ không nói gì, nên bọn hắn dứt khoát không uổng phí sức lực.

Mà bây giờ, tung tích của Hồng Y nữ ma cũng đã trở thành một điều bí ẩn.

Đến cùng nàng ta còn sống hay đã chết, không ai biết được.

"Sao bỗng nhiên Trường Ca thiếu chủ lại tới đây?"

Người của tất cả đạo thống ở đây đều cảm thấy rất hứng thú đối với vấn đề kia, nhịn không được dò hỏi.

"Lúc ấy, sau khi ta dùng bí bảo xé rách không gian chạy thoát thì bị Hồng Y nữ ma đánh trúng một chưởng, hôn mê, sau khi lẫn nữa tỉnh lại thì đã phiêu đãng đến Giới Bi Hải."

"Còn về chuyện trong đó, ta cũng không rõ lắm."

Vẻ mặt của Cố Trường Ca không thay đổi, khẽ lắc đầu nói, giống như hơi tiếc hận, "Bây giờ, ta cũng mới nghe được đến thảm cảnh ngày đó, không ngờ những người còn lại đều không thể chạy thoát."

Nói đến đây, hắn thở dài một tiếng.

Nghe hắn nói như vậy, ánh mắt mọi người lóe lên, cũng yên lặng xuống, không tiếp tục hỏi gì nữa.

Bọn hắn cũng không thể nghi ngờ Cố Trường Ca.

Thật hay giả, cũng không dễ phán đoán, nhưng đều là nhân vật sống rất lâu, bọn hắn sẽ không đơn giản tin tưởng lời nói từ một phía của hắn như vậy.

Sau đó, Cố Trường Ca lại nói chuyện với đám người về chuyện xảy ra ở trong không gian hư vô này, không có nhắc đến chuyện Thái Thượng động thiên.

Về phần Trảm Tiên Hồ Lô, mặc dù đám người nóng mắt nhưng cũng thức thời không hỏi nhiều.

Bọn hắn không có can đảm và thực lực cướp đồ từ trong tay nam tử này.

Sau đó, Cố Trường Ca cáo từ đám người, dẫn theo tù binh Lục La hóa thành một cầu vồng bay về khu vực Trường Sinh Cố gia đóng quân.

Sau khi Cố Ánh Sương đi theo hắn đến đây thì tách ra, hắn cũng không tiếp tục quản chuyện của nàng nữa.

Từ lúc mới bắt đầu, Lục La rất tuyệt vọng, đến sau đó phát hiện hắn cũng không để ý tới nàng, chỉ xem nàng như không khí thì cũng dần bình tĩnh lại.

Dù sao thì cùng lắm là chết thôi, nàng cũng không có gì phải sợ.

Bây giờ, sau khi nhìn thấy cảnh tượng to lớn kinh khủng ấy thì trong lòng của nàng hơi run rẩy, có một loại sợ hãi từ trong ra ngoài.

Đây là lực lượng tới từ Thượng Giới, gần như mỗi đạo thống đại giáo đều có thể tuỳ tiện sai phái ra ngàn vạn đại quân.

Thậm chí nàng còn hoài nghi, đến lúc đại chiến cuối cùng, đạo thống bên phía Thượng Giới có thể phái ra tỷ vạn đại quân đánh tới hay không.

Chuyện đó thật không thể tưởng tượng được.

Nếu không phải thế lực đạo thống bên phía Thượng Giới kia còn mâu thuẫn nội bộ dè chừng lẫn nhau thì chỉ sợ Bát Hoang thập vực đã sớm bị công phá.

"Ngươi nói sau nửa tháng, người trong lòng kia của ngươi có thể tới đây cứu ngươi hay không?"

Mà bây giờ, thanh âm của Cố Trường Ca bỗng nhiên vang lên, đánh gãy suy nghĩ của nàng.

Lục La đã buông xuống sợ hãi trong lòng, hiện tại nàng đã bình tĩnh hơn rất nhiều.

Nghe vậy thì chỉ bình tĩnh nói, "Ta tin tưởng Lâm Vũ sẽ đến cứu ta, nhưng ta cũng không muốn hắn phải mạo hiểm."

Cố Trường Ca mỉm cười, nói, "Ta thật sự rất cảm động tình cảm của hai người, đáng tiếc…"

"Đáng tiếc cái gì?"

Lục La ngẩng đầu nhìn về phía hắn, ánh mắt bình tĩnh giống như một hồ nước đọng.

"Đáng tiếc, hắn sẽ vì ngươi mà chết ở đây. Ngươi cảm thấy hắn có thể cứu ngươi đi sao?"

Cố Trường Ca tùy ý nói, "Ta nghĩ ngươi cũng không muốn hắn chết đúng không?"

Trong đôi mắt bình tĩnh của Lục La, sinh ra một chút gợn sóng.

Nàng đúng là không muốn Lâm Vũ chết vì nàng, chuyện này thật không đáng giá.

Nếu không phải tu vi của nàng bị Cố Trường Ca phong cấm thì chỉ sợ hiện giờ nàng đã tự tuyệt kinh mạch.

"Lời ấy của ngươi là có ý gì?" Nàng nhịn không được nhìn về phía hắn hỏi.

"Nếu như ngươi không muốn hắn chết thì ngươi hãy ngoan ngoãn nghe lời của ta. Ta không chỉ có sẽ để cho ngươi sống thật tốt, cũng sẽ để hắn sống tốt."

Hắn mỉm cười, nhưng lại không giải thích cái gì, sau đó phân phó người giam giữ nàng lại.

"Ngươi!" Trong lòng Lục La hơi sợ hãi, trong lúc mơ hồ đã đoán được ý đồ của Cố Trường Ca, nàng không nhịn được phát lạnh cả người.

Sau khi Lục La bị đưa đi, Cố Trường Ca lui vào trong điện, dự định tiến vào trong vũ trụ, xem bây giờ Thiền Hồng Y biến hóa như thế nào.

Nhưng hắn còn chưa mở ra vũ trụ trong thể nội thì đã cảm giác được trong đó có lệ khí mơ hồ tràn ngập ra.

Lông mày của hắn lập tức nhíu lại, "Lần này vẫn chưa tới một tháng mà đã khó có thể tiếp tục áp chế sao?"

Hết chương 1239.
Bạn cần đăng nhập để bình luận